Dịch: Gạo
Điện thoại nhét trong túi quần tây bỗng dưng reo lên phá tan bầu không khí im ắng trong toà án.
Cận Chu cúi đầu nhìn theo bản năng, nhưng cậu còn chưa kịp lấy điện thoại ra thì đã thấy ba người trong tổ thẩm phán bước vào từ ngoài cửa, cắt ngang hành động của cậu.
Thời gian tạm nghỉ đã hết, điện thoại có gấp cỡ nào thì cũng phải ngắt thôi.
Bị cáo được nhân viên cảnh sát đưa về lại toà, chủ toạ gõ búa thẩm phán, mặt không chút thay đổi nói: "Bây giờ toà bắt đầu tuyên án."
Những tội danh nhẹ được biện hộ đầy đủ căn cứ, cuối cùng quan toà cũng tiếp nhận ý kiến phản biện của Cận Chu, giảm bớt thời gian thi hành án của bị cáo.
"Thật sự rất cảm ơn cậu luôn đấy luật sư Cận ạ!" Bị cáo rối rít cảm ơn Cận Chu: "Tôi hứa từ nay tôi sẽ làm một người tốt tuân thủ đúng pháp luật!"
Thường thì đa số những người phạm tội sau khi bị xét xử đều sẽ có loại giác ngộ này, nhưng sau khi ra tù có tiếp tục ngựa quen đường cũ không thì lại là một chuyện khác.
Cận Chu khích lệ bị cáo vài câu, bảo anh ta ở trong đấy ráng học hỏi thêm. Xong xuôi cậu vội đi ra khỏi toà rồi gọi lại cho Hổ Tử.
Hành lang của toà án vắng vẻ trống trải, dường như bị bầu không khí nghiêm túc bao trùm lên khắp nơi. Điện thoại của Cận Chu vang lên từng tiếng kết nối của cuộc gọi, bỗng dưng cậu nghe thấy một trận ồn ào từ toà án hình sự cách vách truyền đến, một người phụ nữ mặc đồ công chức xông ra, hét lên với điện thoại: "Ở chỗ của tôi có một tin cực to, để lại tiêu đề của báo ngày mai cho tôi liền đi!"
Là một phóng viên.
Đây là ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu của Cận Chu.
Nếu như cậu nhớ không lầm thì toà án hình sự bên cạnh đang thẩm lý một vụ án cưỡng gian khá gây chú ý, chủ tọa là người quen cũ của cậu - Dương Thời Dữ.
Bình thường mỗi lần thế này thì thể nào Cận Chu cũng sẽ đi hóng hớt một chút xem thử rốt cuộc là tin tức lớn cỡ nào. Chẳng qua hôm nay lại không đúng dịp, cậu còn có việc phải giải quyết nên không có nhiều thời gian ở lại toà.
"Anh Cận, chừng nào anh mới qua đây vậy?" Trong điện thoại truyền đến giọng của Hổ Tử, kéo sự chú ý của cậu lại: "Mấy anh em sắp đợi hết nổi rồi đấy."
"Giục cái gì mà giục." Cận Chu rời mắt khỏi đám đông nhốn nháo bên kia: "Không phải đã bảo là tao đang bên toà rồi à?"
Cậu đi đến bãi đổ xe của toà án, ngồi vào ghế lái con xe nhỏ bé của mình. Cận Chu bẻ gương chiếu hậu qua, nhìn vào gương nới lỏng cà vạt của mình rồi cởi vài cái cúc áo trên cùng ra.
Cậu vò rối mái tóc đã xịt keo cứng ngắc của mình, thanh niên nghiêm túc trong gương bỗng chốc có thêm vài phần chán chường.
Bình thường Cận Chu không thích mặc vest nhưng vì để lại ấn tượng tốt với quan toà nên cậu chỉ đành giả vờ làm ra dáng của người chín chắn, trưởng thành. Biết sao được, dù sao đó cũng là hình mẫu của một luật sư chuyên nghiệp mà.
Áo sơ mi bị xắn lên đến cùi chỏ, thêm cả miệng đang phì phèo điếu thuốc lá, Cận Chu lúc này mới đúng là bộ dạng cà lơ phất phơ của thường ngày, hoàn toàn chẳng còn chút dáng vẻ của cái người vừa rồi ở trên toà.
Khoảng mười phút sau, Cận Chu đỗ xe vào một tiệm cắt tóc.
Hổ Tử và mấy đứa nữa đã đợi ở đấy mòn mỏi nãy giờ, thấy Cận Chu vừa đến cả bọn đã ùa ra vây quanh cậu, cả bọn ồn ào đi thẳng vào trong kho của tiệm cắt tóc.
Nhân viên trong tiệm không ai dám ngăn Cận Chu lại, trong góc kẹt của kho hàng, ông chủ tiệm run rẩy đang trốn trong đấy, lão tuy sợ nhưng vẫn cố gào mồm với Cận Chu: "Có chuyện gì thì từ từ nói, mấy người mà dám làm gì bậy bạ là tôi báo cảnh sát đấy!"
Thời thế bây giờ, con nợ còn là một lão già. Chỉ cần thủ đoạn đòi nợ hơi láo một tí là đối phương phải sợ hãi gào thét đòi báo cảnh sát ngay.
"Báo đê." Cận Chu đút hai tay vào trong túi quần, đá rầm cái ghế bên cạnh xuống, từng bước từng bước đến gần ông chủ tiệm: "Tụi mình bảo cảnh sát đến đây phân xử thử vụ này luôn đi nhờ?"
Thật ra so với mấy đứa đàn em cao to thô kệch đứng sau thì Cận Chu trông lọt thỏm giữa cả đám, lại còn đang mặc âu phục, ít nhiều gì cũng ra dáng người có học thức một tí. Nhưng trong tình huống này thì ai cũng biết, côn đồ mà có học thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Thấy Cận Chu còn chờ không kịp để báo cảnh sát, ông chủ tiệm cắt tóc chỉ có thể xuống nước trước, thử thương lượng: "Đại ca ơi, tôi không có tiền thật mà, mấy anh nói với anh Lưu thư thả cho tôi vài ngày nữa được không?"
"Ông không có tiền?" Hổ Tử vừa nghe thấy câu này đã bước lên, tát cho ông chủ một bạt tay: "Ông không có tiền mà cũng dám đi đánh bạc hả?"
Mấy đứa khác thấy vậy cũng chuẩn bị đi lên động tay động chân nhưng bị Cận Chu liếc cho lui lại.
"Anh Lưu" trong lời của ông chủ tiệm tên đầy đủ là Lưu Vĩnh Xương, kinh doanh rất nhiều loại hình giải trí trong thành phố, là anh em kết nghĩa với Cận Chu.
Năm đó Cận Chu vượt qua được thời gian khó khăn là nhờ có Lưu Vĩnh Xương giúp đỡ, lo toàn bộ chi phí để cậu học luật. Cận Chu học thành tài xong cũng hiển nhiên trở thành "cố vấn pháp luật" cho Lưu Vĩnh Xương, giúp anh ta chỉnh đốn lại hết mấy chỗ kinh doanh "đen".
Thế nên mấy cái vụ đòi nợ dễ rơi máu vỡ đầu này thì kiểu gì cũng phải có Cận Chu ở đấy, nếu không thì mấy đứa không có tư tưởng giác ngộ cao như Hổ Tử dễ rước hoạ vào thân lắm.
"Đưa điện thoại đây." Cận Chu bình tĩnh ra lệnh, ông chủ còn chưa kịp tự giác nộp lên đã bị Hổ Tử đi qua giật lấy điện thoại.
"Này, trong điện thoại tôi cũng không có tiền đâu!", ông chủ muốn nhào qua cướp điện thoại lại nhưng lại bị Hổ Tử đá cho một cái, quỳ rạp xuống mặt đất ngẩng đầu cầu xin Cận Chu: "Đại ca ơi, thong thả cho tôi thêm ba ngày nữa thôi được không? Nội trong ba ngày nữa thôi tôi hứa chắc chắn sẽ trả tiền mà!"
"Mật khẩu." Cận Chu thờ ơ nhìn màn hình điện thoại.
"Không phải đâu, tôi không có tiền thật mà, anh mà có lấy được mật khẩu điện thoại cũng vô dụng thôi." Ông chủ làm ra vẻ điếc không sợ súng, một hai chắc nịch mình không có tiền: "Với lại bây giờ xã hội hiện đại rồi, cả nước ngày nào cũng tuyên truyền trừ gian diệt hại mà mấy người làm vậy là muốn gì đây?"
Cận Chu cười khẩy, vỗ vỗ mặt ông chủ đang quỳ dưới đất, bảo: "Ông đang dạy luật cho tôi đấy à?"
Đi theo Lưu Vĩnh Xương lâu vậy rồi, dù cho trên toà Cận Chu có là luật sư tinh anh cỡ nào thì khí chất thô bỉ vẫn ăn sâu vào trong xương cốt của cậu.
"Giả mà người tới đây đòi nợ thì ngón tay của ông đã cụt nãy giờ rồi hiểu không?" Cận Chu không nhẹ không nặng vỗ lên mặt của ông chủ, giống như tát một cái nhưng không dùng lực tí nào.
Ông chủ sợ sệt rụt vai lại, chắc là nhìn ra Cận Chu cũng không phải là loại người tốt lành gì, ngập ngừng nói: "Chỉ ba ngày thôi mà, đại ca ơi xin anh hãy thương tình cho tôi với."
Cận Chu không buồn để ý tới lời xin xỏ của ông chủ, mở khoá điện thoại bằng nhận diện khuôn mặt, vừa thao tác vào app chuyển tiền vừa bảo: "Tại sao ông không có tiền trong lòng ông không tự rõ à?"
"Tôi làm ăn bị lỗ vốn nên thiếu tiền..."
"Thế hoá ra đi đánh bạc là việc làm ăn của ông đấy à?" Cận Chu cắt ngang cái cớ ông chủ bịa ra: "Giờ tôi ngược lại có thể báo cảnh sát tới giúp ông rồi đấy, cho ông coi thử coi ai sẽ giúp giải quyết mấy cái rắc rối này."
Đi từ trong tiệm cắt tóc ra, Hổ Tử đi bên cạnh Cận Chu, ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: "Anh Cận này, em đọc sách thấy bảo là ép người ta chuyển khoản cũng tính là ăn cướp đấy, tụi mình làm thế có bị bảo là cướp không vậy?"
"Mày còn đọc cả sách nữa hả?" Cận Chu ngạc nhiên nhìn Hổ Tử. Cậu chợt nhớ ra hồi trước mình từng đọc một vụ có một tên tội phạm bị bắt trong lúc đang ngồi đọc , ngó lại đống hình xăm hoa hoè đầy tay Hổ Tử thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Suỵt." Hổ Tử liếc đám đàn em đang đi đằng sau: "Em chỉ xem qua qua thôi, tụi nó không biết đâu."
Côn đồ cũng biết cách lén học tập nha, nhìn quả này là đủ thấy Cận Chu cầm đầu đám này cũng ổn phết chứ đùa.
"Không tính đâu." Cận Chu đáp: "Cướp đoạt là hành vi chiếm giữ cho mục đích cá nhân, tụi mình chiếm giữ cái gì rồi? Tiền của anh Lưu hả?"
"À thế ạ." Hổ Tử ra vẻ suy tư gật gật đầu, Cận Chu cũng chả biết nó có hiểu thật hay không, vỗ ót nó một cái: "Động não nhiều lên."
Hổ Tử gãi gãi chỗ bị vỗ, lại đáp: "À đúng rồi anh Cận này, cái đám bên tiệm bánh báo cũng thiếu nợ quá hạn rồi đó, hay là hôm nay đi đòi luôn một thể đi?"
"Không được." Cận Chu móc chìa khoá xe ra, đi về phía xe của mình: "Đám người đấy là khó khăn thật, để tao nói với anh Lưu một tiếng, cho thư thả thời hạn thêm vài bữa nữa."
Cận Chu cũng không phải ngày nào lên toà xong cũng đi đòi nợ, phần lớn thời gian cậu đều ở trong tiệm sửa xe của mình.
Tiệm sửa xe nằm ở tầng trệt của cửa hàng sát đường, cách vách là một tiệm kí gửi, trên lầu là một văn phòng luật nhỏ. Bằng cấp luật sư của Cận Chu được treo trong văn phòng luật trên lầu, không làm việc theo giờ hành chính cũng chả phải chấm công nhận lương. Chỗ này chỉ để thỉnh thoảng giúp bà con hàng xóm viết đơn kiện và tư vấn kiện cáo thôi, còn bình thường công việc chủ yếu của cậu vẫn là ông chủ tiệm sửa xe.
Những người mới quen Cận Chu đa số đều tưởng rằng cậu giống như đàn em đi theo Lưu Vĩnh Xương vậy, cũng thuộc dạng côn đồ vô học. Nhưng thực tế là từ lúc bắt đầu làm luật sư đến nay, Cận Chu chưa bao giờ cãi thua vụ nào ở toà.
Ai cũng bảo mà, côn đồ không đáng sợ, côn đồ có học mới kinh, mà Cận Chu lại là người thuộc vế sau.
Quay trở lại tiệm sửa xe, ghế còn chưa ngồi nóng được thì đã thấy một chiếc xe cảnh sát đang chạy tới tiệm.
Cận Chu nhìn "khách quý" vừa đến này, chủ động ra chào hỏi: "Cảnh sát Nhậm, sao hôm nay rảnh rỗi vậy?"
Một người phụ nữ tóc ngắn, mặc đồ thường bước xuống xe, nhìn qua thì trông có vẻ là hơn ba mươi lăm tuổi, là người quen cũ của Cận Chu - Nhậm Văn Lệ.
Lúc Nhậm Văn Lệ còn làm cảnh sát trực ở đồn thì Cận Chu thường hay nói chuyện với cô, chỉ là từ khi Nhậm Văn Lệ được điều qua đội hình sự thì hai người ít có cơ hội gặp nhau, thế nên hôm nay bỗng dưng thấy Nhậm Văn Lệ đến tiệm mình, Cận Chu thấy hơi bất ngờ.
"Tìm cậu có chút việc, khoảng hai ngày nữa có một vụ chắc phải cần cậu phối hợp điều tra một chút." Nhậm Văn Lệ trước giờ làm việc nhanh gọn, dứt khoát, không nói một câu thừa thãi nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Mấy người anh em của Cận Chu đều là người thích gây chuyện, cậu đã sớm quen với mấy vụ như thế này, bình tĩnh hỏi: "Vụ án gì đấy?"
"Chắc cậu đã biết vụ án cưỡng gian mấy hôm trước rồi đúng không?" Nhậm Văn Lệ đáp: "Hôm nay là ngày mở toà để xử lý vụ án đó."
"Biết." Cận Chu không chỉ biết mà lúc toà đang xét xử cậu còn đang đứng ở cách vách. Nhớ lại trước đó ở toà đã thấy một đống hỗn độn thì đã biết ngay thể nào cũng xảy ra chuyện, chỉ là không hiểu tại sao lại liên quan đến cậu thôi.
"Nghi phạm đó trong lúc xét xử đã tố cáo một việc để xin được khoan hồng giảm án." Nhậm Văn Lệ nói đến đây bỗng dưng biểu cảm hơi khó xử, cô sắp xếp từ ngữ một hồi mới do dự nói: "Nghi phạm đó đã từng đi tù ở khu Nam, anh ta nói trong tù có một người tên là Vương Đại Vinh..."
"Vương Đại Vinh?", bỗng dưng nghe thấy cái tên đã chìm sâu trong kí ức của mình, Cận Chu không khỏi nhíu mày, cắt ngang lời Nhậm Văn Lệ.
"Đúng vậy." Nhậm Văn Lệ dừng một chút, tựa như để cho Cận Chu bình tĩnh lại rồi mới cẩn thận nói: "Là cái người đã gây tai nạn cho cha mẹ cậu năm đó."
Mặt Cận Chu cứng lại một chút nhưng rất nhanh lại khôi phục lại như thường, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tai nạn ngoài ý muốn kia đã trôi qua được chín năm rồi, trong lòng Cận Chu đã sớm nguôi ngoai, bây giờ dù cho thỉnh thoảng có bỗng chợt nhớ lại cũng rất khó để khơi dậy nỗi lòng của cậu.
Nhưng những lời kế tiếp của Nhậm Văn Lệ, giống như một tảng đá đập mạnh xuống mặt hồ, phá tan sự bình tĩnh của Cận Chu.
"Nghi phạm đó tố cáo, lúc ở trong tù Vuơng Đại Vinh từng vô tình nói ra, năm đó hắn tông chết vợ chồng thẩm phán là do có người sai khiến."
Năm chữ cuối đó truyền thẳng vào trong tai Cận Chu giống như một tia sét giáng giữa trời quang, khiến cho đại não của cậu trống rỗng trong giây lát.
Nếu như không phải Nhậm Văn Lệ bỗng dưng nhắc đến thì Cận Chu cũng dường như sắp quên mất mình được sinh ra trong một gia đình con ông cháu cha. Cha làm thẩm phán, nếu như không có gì thay đổi thì cậu cũng sẽ nối tiếp truyền thống gia đình mình.
Mà bây giờ sở dĩ cậu đang phải sống một cuộc sống hoàn toàn khác trước kia toàn bộ là vì trận "tai nạn giao thông ngoài ý muốn" năm đó.
Những hình ảnh vụn vặt trong kí ức đã mờ nhạt đến mức không rõ, Cận Chu có cố cỡ nào cũng không nhớ ra được chuyện gì.
Chẳng qua lúc này so với tình cảnh năm đó thì Cận Chu lại để ý đến một chuyện khác hơn...
Dương Thời Dữ là thẩm phán của vụ án cưỡng gian đó, không biết lúc anh nghe thấy chuyện này đã phản ứng ra sao?
- ----------------------------