Nhạc trong quán bar ầm ĩ đến điếc cả tai, những người đứng ngoài sàn nhảy cũng không nhịn được nhún nhảy theo.
Cận Chu cũng đang vui vẻ nhảy giữa sàn thì bỗng đụng trúng một người sau lưng, quay đầu lại nhìn thì phát hiện là người quen cũ - Lam Lam.
"Anh Cận." Lam Lam cũng nhìn thấy Cận Chu, quay người lại nhảy với cậu: "Anh không quan tâm đến chị dâu nữa rồi à?"
"Chị dâu á?" Lúc này Cận Chu đã sớm ném Dương Thời Dữ lên chín tầng mây rồi, cậu sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại người trong lời của Lam Lam nói là ai: "Cứ kệ anh ta đi."
Giờ này chắc là Dương Thời Dữ vẫn còn đang ở nhà tăng ca, không phải Cận Chu không cần quan tâm đến anh mà là anh không quản nổi Cận Chu.
"Nhưng mà có nhiều người mời rượu ảnh lắm nha." Cận Chu xoay một vòng rồi lại nép vào trong lòng Cận Chu.
"Mời rượu á?" Cận Chu cau mày, đứng yên lại giữa sàn nhảy: "Mời rượu gì cơ?"
"Kìa." Lam Lam hếch cằm chỉ về phía quầy bar: "Có mấy người đang xum xoe quanh chị dâu kìa."
Cận Chu thuận theo hướng Lam Lam chỉ nhìn sang, chỉ thấy bên quầy bar có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, cúc áo cũng tuỳ ý mở phanh hai cái ra để lộ xương quai xanh và hầu kết gợi cảm. Anh còn đeo một cặp kính gọng vàng mang theo một chút vẻ lười biếng, dây chống trượt lắc lắc rơi trên áo sơ mi trắng của anh.
"Chị dâu ngon ghê ta." Lam Lam vẫn còn đang nói mà không phát hiện Cận Chu đã ngây ra tại chỗ: "Lần trước mặc cả bộ đồ đang nên không nhìn ra được đấy."
Giữa một đám "yêu ma quỷ quái" này thì Dương Thời Dữ nào chỉ gọi là ngon thôi đâu, mẹ nó, có thể nói là tiên nữ hạ phàm luôn đấy.
Thằng nhóc của Cận Chu suýt tí là cứng luôn tại chỗ rồi, lửa giận trong lòng cậu xông thẳng đỉnh đầu, đẩy đám người trước mặt ra xông qua đến sau lưng Dương Thời Dữ.
"Tán gẫu thôi mà, nói vài câu cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu." Gã đàn ông bên phải Dương Thời Dữ vẫn còn đang tươi cười bắt chuyện với anh.
"Nói con mẹ mày chứ nói, biến xa một chút!" Cận Chu không hề khách sáo đuổi người đi. Dương Thời Dữ nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn cậu một cái rồi mới bình tĩnh thu hồi tầm mắt về lại.
"Còn mày nữa." Cận Chu lại giật điếu thuốc của gã đang hút bên trái Dương Thời Dữ ra, dập tắt vào gạt tàn: "Biến đi chỗ khác hút!"
Xung quanh Dương Thời Dữ bỗng chốc yên tĩnh trở lại, Cận Chu nổi rồ lên hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"
Vẫn còn đang đeo kính gọng vàng, rõ ràng đặc trưng riêng của thẩm phán mà còn dám đeo đến cái chỗ này hả?
Đúng là... làm cho người ta nhìn tới chịu không nổi mà!
"Tới đây thư giãn một chút." Dương Thời Dữ vẫn quay mặt về phía quầy bar, nhìn cũng lười nhìn đến Cận Chu.
Lúc này bartender cũng đưa một ly cocktail sang, chỉ chỉ lên lầu hai nói với Dương Thời Dữ: "Khách trên lầu hai mời anh."
Không đợi Dương Thời Dữ quay đầu lại, Cận Chu đã bắt lấy cái ly kia trợn trừng mắt nhìn về phía lầu hai uống cạn.
"Thư giãn?" Cận Chu đặt mạnh cái ly xuống quầy bar, hung hăng hỏi: "Anh làm xong hết việc rồi à? Viết xong hết bản phán quyết chưa? Xem xong hết hồ sơ chưa? Anh còn tới đây để thư giãn nữa à?"
"Thế em thì sao?" Dương Thời Dữ rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn về phía Cận Chu: "Hồ sơ thẩm lý chuẩn bị xong chưa?"
Ờm...
Nghe thấy câu này, dáng vẻ hùng hồn kia Cận Chu bỗng chốc như bị dội cho xô nước đá, xẹp hẳn xuống.
"Em làm xong hết rồi mới qua đây mà." Cậu chột dạ nói một cậu rồi lập tức đổi chủ đề: "Anh đi về ngay cho em, đây không phải là chỗ mà anh nên đến."
"Em làm gì được anh." Dương Thời Dữ nói.
Cận Chu bỗng dưng thấy câu này hơi quen quen, ngẫm kĩ lại một chút đây không phải là câu mà cậu đã nói với Dương Thời Dữ à? Ngay cả giọng điệu cũng giống y như đúc luôn.
Cậu điên lên kéo lấy cổ tay Dương Thời Dữ đi ra ngoài: "Ra ngoài cho em."
Nhưng Dương Thời Dữ lại nhẹ như không rút cổ tay về: "Không đi."
"Anh..." Nói thì nói không được, kéo cũng kéo không xong. Mỗi lần có người đi ngang qua quầy bar là lại nhìn Dương Thời Dữ thêm mấy cái, Cận Chu cảm thấy máu mình đã sôi lên hết cả rồi, giống như cục cưng nhà mình đang bị người ta dòm ngó vậy.
Cậu cố kiềm nén lại hỏi: "Rốt cuộc phải như nào anh mới chịu đi?"
Dương Thời Dữ ung dung nói: "Em đi cùng anh."
"Em mới tới được bao lâu đâu." Rượu mới uống được một nửa, nhảy cũng chưa nhảy đã ghiền, tất nhiên là Cận Chu không muốn đi, cả mặt không tình nguyện: "Em đưa anh về."
Đưa anh về rồi em quay lại tiếp.
Dương Thời Dữ không tiếp lời, ánh mắt bỗng nhìn về phía bên cạnh Cận Chu, khoé môi khẽ cong lên.
Cận Chu thuận theo tầm mắt của Dương Thời Dữ nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh mình là một em gái xinh đẹp đang đi ngang qua, còn đang vẫy tay chào hỏi Dương Thời Dữ.
"Anh còn cười cái gì mà cười?" Cận Chu vừa tức vừa nghẹn không chịu được, lần Dương Thời Dữ cười với cậu gần nhất đã là chuyện của chín năm trước rồi, thế mà anh lại dám cười với người khác?
"Có về không?" Dương Thời Dữ thu hồi tầm mắt của mình, bình tĩnh nhìn Cận Chu.
Năm phút sau, ở bãi gửi xe của quán bar.
Cận Chu ngồi bên ghế phó lái trên xe của Dương Thời Dữ, khó chịu hỏi: "Anh còn chả uống giọt rượu nào mà tới quán bar thư giãn cái gì?"
"Chưa kịp uống." Dương Thời Dữ thuận miệng đáp lại một câu rồi lái xe theo đường về nhà.
Sau khi ra khỏi khu trung tâm thành phố nhộn nhịp, ánh đèn đường rực rỡ cũng dần biến mất, những toà nhà cao tầng hai bên đường cũng dần trở thành những căn nhà nhỏ cũ kỹ.
Sau khi bình tĩnh lại, lúc này Cận Chu mới chợt nhận ra có gì không đúng lắm, nhìn Dương Thời Dữ hỏi: "Đừng nói là anh đến quán bar để bắt em đấy nhé?"
Công việc của Dương Thời Dữ vốn dĩ không thể hoàn thành nhanh vậy được. Dù cho anh có thật sự muốn thư giãn một chút thì dựa theo thói quen của anh thì nhiều lắm cũng chỉ là ra cửa hàng tiện ích mua hai lon bia thôi, làm gì có chuyện cố ý chạy đến quán bar được chứ?
Lại còn là quán bar cách rất xa khu phố cũ nữa chứ.
Dương Thời Dữ không trả lời, Cận Chu lại hỏi: "Sao anh lại biết được em ở đó?"
Lần này Dương Thời Dữ rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Đoán được."
Cận Chu không bao giờ thèm tin trực giác của Dương Thời Dữ sẽ chuẩn như vậy đâu, suy đoán nói: "Hay là anh qua nhà em tìm em, phát hiện ra em không có ở nhà?"
Dương Thời Dữ lại không trả lời.
Cận Chu cũng biết có hỏi cũng hỏi không ra, nhưng mà cái câu "Đoán được" kia của Dương Thời Dữ đã xem như ngầm thừa nhận anh đến quán bar là để bắt Cận Chu.
"Sao anh quan tâm đến em thế?" Tâm trạng của Cận Chu bỗng dưng tốt lên, tốt tới mức cậu muốn bay lên luôn ấy: "Em nói anh chứ anh đúng là chả hiểu chuyện tí nào cả, không có tí tự giác nào của chị dâu."
Dương Thời Dữ liếc Cận Chu một cái.
"Anh em và vợ, ai quan trọng hơn?" Cận Chu tự biên tự diễn: "Tất nhiên là anh em rồi."
"Em đang uống rượu với mấy anh em mà anh lại đột nhiên đến gọi em về." Cận Chu vỗ vỗ tay, giọng điệu ra vẻ dạy dỗ nói: "Anh nói anh xem, không hiểu chuyện tí nào."
"Em ngứa đòn đúng không?" Dương Thời Dữ lạnh giọng hỏi.
Cận Chu sờ sờ mũi, không dám đắc ý tiếp nữa.
Từ trung tâm thành về đến khu phố cũ phải đi qua một cái công viên thành phố.
Bên cạnh công viên thành phố là đường sắt, rất ồn ào nhiều bụi, bình thường rất ít ai đến công viên này đi dạo, hơn nữa lúc này cũng đã là nửa đêm, sau khi Dương Thời Dữ lái xe vào cũng không gặp được một bóng người đi đường nào.
"Nhìn cái đèn này xem, hư rồi cũng không có ai sửa." Cận Chu nói: "Không lẽ là do khu phố chúng ta không xứng sao?"
Vừa dứt lời, kính chiếu hậu bên ghế lái bỗng loé lên một cái, đây là tình huống rất quen thuộc với Cận Chu, chắc chắn là do xe phía sau mở đèn pha.
Cậu quay đầu lại đang tính cằn nhằn vài câu, nhưng đúng lúc này xe phía sau kia đột nhiên tăng tốc, vượt lên trên từ bên trái rồi thắng lại ở phía trước, chặn đứng xe của Dương Thời Dữ lại.
Suýt chút nữa là Cận Chu đập đầu vào kính chắn gió rồi, cả người cậu văng ngược lại trên ghế, đang muốn xem thử phía trước xảy ra chuyện gì. Lúc này chỉ thấy bốn tên đàn ông đeo khẩu trang đi xuống từ xe phía trước, mỗi người cầm trong tay một cây gậy bóng chày.
"Đây là...?" Cận Chu còn chưa kịp phản ứng lại thì một trong bốn tên kia đã đi đến trước xe Dương Thời Dữ, đập thẳng gậy bóng chày lên kính chắn gió.
Kính chắn gió lập tức lõm xuống, nứt ra.
Cận Chu theo bản năng đưa tay lên che trán lại, còn Dương Thời Dữ bên kia lại tháo dây an toàn ra nghiêng người qua che chắn cho cậu.
"Chuyện gì thế này?" Cận Chu cau mày trừng đám người ngoài cửa kia.
Bốn tên đàn ông dùng gậy bóng chày đập vào cửa kính xe của Dương Thời Dữ, giống như đang trút giận lên đó, không chừa lại một mảnh kính nào nguyên vẹn.
Mắt thấy đập cửa kính vẫn chưa đủ, bốn tên kia lại nhảy lên nắp xe leo đỉnh xe bắt đầu điên cuồng giẫm.
Cận Chu làm gì nuốt trôi cục tức này, lập tức cởi dây an toàn ra muốn mở cửa xuống xe nhưng Dương Thời Dữu lại kéo cậu lại.
"Đừng ra đó." Dương Thời Dữ nói: "Nhìn mấy người này có vẻ như là không tính đánh người đâu."
Cận Chu cũng biết chuyện này nhưng cơn tức trong lòng vẫn không nhịn được: "Mẹ nó, để em biết là ai thử xem em có chơi chết mẹ bọn nó luôn không!"
Thấy Dương Thời Dữ bỗng cau chặt mày lại, Cận Chu chợt nhớ ra ngài thẩm phán không thích cậu chửi thề, bèn đổi giọng dịu lại nói: "Lạ thật đấy, gần đây em đâu có đụng chạm tới ai đâu nhỉ?"
"Cũng chưa chắc là do em." Dương Thời Dữ nhìn thử ra ngoài cửa sổ, nhưng cửa kính lúc này đã nát hết rồi không nhìn rõ được tình hình bên ngoài ra sao: "Có vài phạm nhân sau khi ra tù cũng sẽ đến tìm anh để báo thù."
Nghe thấy lời này, Cận Chu ngây cả người ra.
Từ lúc đám người kia xách gậy bóng chày ra cậu vẫn luôn nghĩ chuyện này chắc là do cậu mà ra. Nhưng nghe thấy Dương Thời Dữ nói thế cậu mới chợt ý thức được hoá ra làm thẩm phán còn dễ gây thù oán hơn so với cậu, hơn nữa nhưng người kết thù với thẩm phán đều là tội phạm hàng thật thứ thật.
Nếu so ra mà nói thì mục tiêu quả thật chưa là cậu. Một là gần đây cậu cũng không có gây thù chuốc oán với ai, hai là cậu vẫn thường đi con đường này về nhà, chưa từng xảy ra chuyện gì, ba là hôm nay cậu ngồi xe của Dương Thời Dữ, nếu như thật sự có người muốn kiếm chuyện với cậu thì đi đập xe của người khác làm gì?
Cận Chu chợt nhớ tới trước kia mình từng đọc được một tin nói một người đang đi trên đường bỗng gặp được chủ nhiệm cũ, nhịn không được nhào qua cho ông ấy một bạt tai. Chỉ sợ là những gã trên xe phía trước cũng giống vậy, vô tình gặp được Dương Thời Dữ trong quán bar nên lập tức đuổi theo muốn dạy dỗ cho anh một trận.
Nhưng lúc ở trong trung tâm thành phố thì không tiện lắm, vừa hay Dương Thời Dữ lái xe đến công viên thành phố không ai đến này, thế là bọn nó bèn chọn chỗ này để ra tay.
"Mẹ nó!" Cận Chu vẫn nhịn không được phải chửi thề một câu: "Đừng để em gặp được đám đó!"
Khoảng chừng mười phút sau, đám người xe trước đã chạy đi xa, chỉ để lại một đống tàn tích trên xe.
Cận Chu bước xuống xe, nhớ kĩ biển số xe của cái xe đằng trước, nhìn khắp xe toàn là dấu chân cậu lại tức tới suýt chút nữa kêu người đi chặn chiếc xe kia lại đập rồi.
Cậu rút hộp thuốc ra tính hút một điếu cho bình tĩnh lại, nhưng chợt nhớ ra Dương Thời Dữ vẫn đang bên cạnh thế là Cận Chu lại nhét hộp thuốc vào lại.
Dương Thời Dữ bên kia đã báo cảnh sát xong, đi đến bên cạnh Cận Chu hỏi: "Em không sao chứ?"
"Không sao." Cơn tức trong lòng Cận Chu vẫn chưa hạ được: "Anh thường gặp phải mấy chuyện như này lắm hả?"
"Cũng không tính là thường gặp." Dương Thời Dữ thấy Cận Chu không sao rồi mới đi qua kiểm tra xe thử: " Một năm chắc chỉ gặp khoảng một, hai lần thôi."
"Thế cũng là thường gặp rồi." Cận Chu tức giận nói: "Em rút lại câu vừa nãy."
"Câu nào?" Dương Thời Dữ cũng không để ý lắm nói.
"Anh em và vợ." Cận Chu khó thấy được nghiêm túc: "Vẫn là vợ quan trọng hơn."