- …
Ninh Ninh chớp chớp mắt, không nói gì, chỉ là từ từ đưa tay lên ôm lấy anh thật chặt.
Hai người ở trong bóng đêm lặng lẽ ôm nhau rất lâu.
– Có thể hôn anh được không, Ninh Ninh.
– Anh đừng có mà được voi đòi tiên nha!
Cách đó không xa có tiếng cười, theo tiếng cười đó, Trần Song Hạc ngồi ở trên sàn nhà, nhìn bọn họ:
– Ninh Ninh cái gì chứ, đó không phải là Triệu Ngọc Phân à?
Tuy rằng không nhìn thấy rõ mặt đối phương, nhưng anh ta nhận ra giọng nói của đối phương.
Là nữ chính của “Sau cái chết của Juliet” Triệu Ngọc Phân vừa rồi còn cười cười nói với Khúc Yến.
– Là em đây. – Cô gái đứng ở cửa nhìn anh ta, nói, – Là người đã đi cùng anh đi tảo mộ mẹ anh. Cảm ơn áo khoác của anh, chờ chúng ta ra khỏi nơi này rồi, em sẽ trả lại anh.
Trần Song Hạc sững sờ đến thẫn thờ, sau đó thì bật cười, cúi đầu xuống:
– Em đang nói gì vậy, mẹ anh còn sống mà.
– Em nói là về sau chứ không phải là hiện tại.
Một đôi giày cao gót đi đến trước mặt anh ta, một đôi tay nâng mặt anh ta lên, trong bóng đêm, một đôi mắt vô cùng thân thuộc nhìn thẳng vào mắt anh ta.
– Trở nên nổi tiếng khi còn niên thiếu, chưa tới tuổi đã trở thành ảnh đế, tất cả mọi người đều yêu thích anh, đi đến đâu cũng có người nhận ra anh…Đây chính là anh trong trí nhớ của em.
Trần Song Hạc ngơ ngác nhìn cô, may mắn lúc này không bật đèn, bởi vì chỉ có như vậy anh ta mới có thể rơi lệ thỏa thích ở trong bóng đêm.
Cạch một tiếng, ánh đèn bất chợt sáng rực lên không báo trước.
Hai người đều ngây người ra, Trần Song Hạc lúng túng quay mặt đi, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, sau đó mang vẻ mặt giận giữ và xấu hổ gườm nhìn Thạch Trung Đường đứng ở bên công tắc điện.
– Anh làm gì thê? Tự nhiên bật đèn lên, muốn làm mù mắt người khác à.
– Hà hà, cớ này nát quá.
Thạch Trung Đường bật cười thành tiếng, chẳng cho anh ta chút mặt mũi nào cả.
– Nói đi em trai, em là diễn viên đúng không? Là diễn viên thì đừng có mà sợ đứng dưới ánh đèn.
– Ai nói em sợ?
Trần Song Hạc cắn răng nhảy dựng lên, qua khóe mắt không tự chủ được nhìn về phía Ninh Ninh, anh ta cũng không biết vì sao mình lại muốn nhìn cô, không biết vì sao mình lại muốn tỏ ra cứng cỏi trước mặt cô.
Có lẽ là bởi vì câu nói vừa rồi của cô.
– Trở nên nổi tiếng khi còn niên thiếu, chưa tới tuổi đã trở thành ảnh đế, tất cả mọi người đều yêu thích anh, đi đến đâu cũng có người nhận ra anh…Đây là tương lai của anh, đây chính là anh trong trí nhớ của em.
Câu nói này làm Trần Song Hạc cảm thấy —— ồ, thì ra ký ức của mình là thật, mình là thật….Em ấy cũng là thật.
– Anh đã khiến rất nhiều người thất vọng rồi, chỉ còn lại em thôi, vậy thì ít nhất…sẽ không làm cho em thất vọng nữa.
Anh ta nhìn Ninh Ninh, trong lòng nói thầm. Mà Ninh Ninh thì lại chỉ nhìn Thạch Trung Đường nói:
– Em tới có hơi muộn, cần phải mau chóng học khiêu vũ thôi, nếu không sẽ bị lộ tẩy mất.
Thạch Trung Đường khẽ cười, vươn một bàn tay ra với cô, đầu ngón tay ngoắc một cái, ý bảo cô đi đến bên mình.
– Anh biết khiêu vũ đến mức nào vậy? – Ninh Ninh bắt bẻ nhướng mày.
– Siêu giỏi luôn.
Ngữ khí của Thạch Trung Đường cực kỳ nghiêm túc mà cũng cực kỳ đắc ý.
Hai người xuất phát từ hai bên trái phải, đi qua lẫn nhau, sau đó gặp nhau ở giữa phòng khiêu vũ, bước chân song song dừng lại, thong thả cúi người một cách lịch sự với đối phương.
Giống như Romeo và Juliet gặp nhau tại một lễ hội hóa trang, trong hồng trần vạn trượng, giữa một nhóm rất nhiều nam nữ, giữa từng chiếc mặt nạ, nhìn thấy nhau, lựa chọn nhau.
– Giao cả cho anh đấy. – Ninh Ninh đặt tay lên trên vai anh.
– Giao cho anh đi. – Thạch Trung Đường cười, đặt tay lên eo cô.
Cuộc khiêu vũ của cả hai bắt đầu.
Những bước nhảy vừa tiến vừa lui giống như sự theo đuổi của đôi nam nữ đang yêu nhau, gương tứ phía phản chiếu bóng dáng hai người đang cùng nhau khiêu vũ, chiếc váy đỏ rực như một ngọn lửa tình yêu đam mê, xoay tròn xoay tròn trên không trung, xoay tròn…Hình ảnh chợt thay đổi, từ đêm đổi thành ngày, những tấm gương soi khắp các hướng cho thấy Ning Ning đang khiêu vũ với Trần Song Hạc, các bước nhảy thay đổi từ chậm đến nhanh, và cuối cùng chiếc váy đỏ xoay tròn trong không trung.
Âm nhạc vừa ngừng, Trần đạo vỗ tay:
– Tốt lắm.
– Con tiến bộ tốt lắm.
Ông ta nhìn Trần Song Hạc, nở một nụ cười hiếm hoi, lúc đảo mắt nhìn Ninh Ninh thì biểu cảm nghiêm trang lại
– Cháu thì lại thụt lùi rất nhiều, dạo gần đây có phải là lười biếng rồi không?
– Cháu xin lỗi Trần đạo.
Ninh Ninh cúi đầu, thời gian ba ngày, cô cũng chỉ có thể luyện tập đến mức độ này thôi. Dẫu sao thì cô cũng chỉ là một diễn viên mà không phải diễn viên múa chuyên nghiệp, không có năng lực như Triệu Ngọc Phân đã luyện vũ đạo mười mấy năm, muốn làm cho Trần đạo thừa nhận thì chỉ có thể dựa vào kỹ năng diễn xuất để bù đắp lại mà thôi.
Dạy dỗ Ninh Ninh mấy câu xong, Trần đạo lại gọi hai ứng cử viên nam chính còn lại đến, nghiêm túc đánh giá họ, sau đó nói:
– Thời gian huấn luyện vũ đạo sắp kết thúc, các cháu có biết điều này có nghĩa là gì không?
Ba ứng cử viên nam chính lén liếc nhìn nhau, họ đương nhiên biết điều này có nghĩa là gì, nghĩa là – nam chính đã định ra rồi.
– Trong thời gian này các cháu đều rất cố gắng, chú đều thấy cả.
Trần đạo nói.
– Về người đóng vai nam chính được chọn là ai, trong lòng chú đã có tính toán, không được lựa chọn cũng đừng nản lòng, vị trí nam hai nam ba trong phim vẫn dành cho các cháu, cũng đều là những nhân vật rất tốt.
Lời nói của ông làm giảm bớt căng thẳng giữa ba người, dù sao sản phẩm của Trần đạo đều thuộc hàng tinh phẩm, chẳng những nam nữ chính đều có thể nổi tiếng mà những vai phụ khác cũng đều có thể nổi tiếng theo.
Trấn an mấy người họ xong, Trần đạo liếc Ninh Ninh:
– Cháu đi theo chú.
Trần Song Hạc sửng sốt, đang muốn mở miệng để nói nhưng Ninh Ninh đã lặng lẽ xua tay với anh ta, sau đó đi theo sau Trần đạo.
Hai người rời khỏi phòng luyện vũ đạo, sau khi đi vào phòng nghỉ, Trần đạo nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề với cô.
– Chú muốn thay cháu.
Ninh Ninh cũng không hề thấy ngạc nhiên bất ngờ gì cả, bởi vì ông chính là một người vừa thực tế vừa khắc nghiệt như vậy, nếu không đạt được sự mong đợi và kỳ vọng của ông, thì dù là con trai ruột thì cũng bị ông vứt bỏ một cách vô tình.
– Phim sắp quay rồi, bây giờ mà thay đổi người thì sẽ khá phiền phức.
Đây là những lời mà trong lòng Ninh Ninh đang nghĩ nhưng mà không phải những lời cô nói, hai người nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy có một người đang nằm trên sô pha, dáng vẻ còn buồn ngủ, như là đã tới trước lâu và nằm nơi này nghỉ ngơi được một lúc rồi, dáng vẻ tuấn tú, ngũ quan khá giống Trần Song Hạc, là Khúc Yến.
Khúc lão đại hơi cúi xuống nói câu gì đó bên tai cậu ta, cậu ta lặp lại giống như một cái máy đọc, lặp lại:
– Hay là cho em ấy một cơ hội đi chú.
– Cơ hội?
Trần đạo không hề có sự kiên nhẫn đối với người có năng lực bình thường, nhưng ngược lại, ông lại rất ưu ái với người được cho là thiên tài, bởi thế cười hỏi:
– Cháu thấy chú nên cho con bé cơ hội gì?
Khúc Yến nhìn Ninh Ninh, hoặc là nói Khúc lão đại sau lưng Khúc Yến nhìn Ninh Ninh.
– Thử diễn một đoạn được không? – Khúc Yến nhìn chằm chằm vào Ninh Ninh, – Dù gì đây cũng là một bộ phim, vũ đạo quan trọng, nhưng diễn xuất còn quan trọng hơn.
– Để tôi xem nào…diễn đoạn này đi.
Khúc lão đại nhìn chằm chằm Ninh Ninh, giống như một bậc thầy múa rối nấp sau bức màn, điều khiển sợi chỉ con rối trong tay, điều khiển tay chân và miệng của con rối.
– Cha của Juliet phát hiện ra rằng người con gái yêu nhất của mình đang che giấu ông yêu con trai của kẻ thù.
Biểu diễn ngẫu hứng, tự do phát huy, tên trận diễn này tạm thời gọi là “Cơn phẫn nộ của người cha” đi.
Địa điểm ở ngay phòng nghỉ.
Khúc Yến lăn người khỏi ghế sô pha và cười đi về phía Ninh Ninh, đi được một nửa, nụ cười trên mặt cậu ta cứng đờ, bởi vì Khúc lão đại bỗng nhiên lướt qua cậu ta, đi tới trước mặt Ninh Ninh.
Trên tường có một cánh cửa sổ mở ra, hai người đang đứng trước cửa sổ, một tia sáng trắng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu sáng mọi thứ trong nhà, trừ Khúc lão đại.
– Vì sao? – Khúc lão đại hỏi, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, dưới sự bình tĩnh lại ẩn chứa cơn phẫn nộ rất lớn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Khúc Yến sau lưng nhìn vào ông, vội hỏi theo:
– Vì sao?
– Ba ơi…
Ninh Ninh lộ vẻ hoảng loạn, dáng vẻ như là làm chuyện có lỗi bị người lớn trong nhà bắt được.
– Trên thế giới này nhiều đàn ông như thế, vì sao con cứ nhất quyết chọn người mà ba hận thù nhất? – Khúc lão đại lại hỏi.
Ninh Ninh cúi thấp đầu, thu lại vẻ hoảng loạn trên mặt, từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào ông:
– Người ba hận là ông nội anh ấy mà không phải anh ấy. Lúc sự việc phát sinh anh ấy còn chưa có mặt trên đời, cũng không biết sự việc năm đó, càng không nói anh ấy chưa từng làm gì cả…
– Đều như nhau cả. – Khúc lão đại cắt ngang lời cô nói, lạnh lùng nói, – Ông nội nó hay là cha nó, còn nó nữa…Ba hận bọn họ, hận từng người của gia tộc này!
Nói xong ông đưa tay vuốt v mặt cô, vừa dịu dàng vừa yêu thương chiều chuộng, dường như còn mang theo tia lấy lòng, nói:
– Đổi người khác đi con, đổi một người mà ba không thù hận đi, coi như…coi như thương hại người ba đáng thương của con đi.
Nhìn ông khổ sở như vậy làm cho Ninh Ninh cũng khổ sở theo.
Rạp chiếu phim Nhân Sinh cho cô hai lựa chọn, lựa chọn nào cũng đều làm cho cô khổ sở cực độ, nhưng cô lại không thể lựa chọn, bởi vì hiện tại ngoại trừ cô ra, còn có ai có thể ngăn cản Khúc lão đại đây?
– Ba ơi, ba thật sự không thể buông bỏ được hay sao? – Ninh Ninh nói với ông. – Người mà ba thật sự hận kia đã chết rồi…
Tổ tiên của Trần gia, Trần Quân Nghiên, ông ấy đã chết từ hơn một trăm năm trước rồi.
Khúc lão đại cúi đầu như đang ngẫm nghĩ gì đó, sau đó, dưới cái nhìn tràn ngập kỳ vọng của Ninh Ninh, ông bỗng nhiên bật cười.
– Ha ha ha ha….
Khúc lão đại từ từ ngẩng lên, cười hỏi cô:
– Vậy người mà ba thật sự yêu thương đâu rồi, con bé bây giờ còn sống hay là đã chết rồi?
Ninh Ninh ngây dại không biết trả lời ông thế nào.
– Nói cho ba nghe đi. – Khúc lão đại bước một bước tới gần cô, sau tấm mặt nạ trắng như tuyết như là có ánh lệ, – Rằng con bé còn sống…
Nói cho ba đi, rằng con bé không chết cùng với kẻ thù của ba hơn một trăm năm trước rồi.
Nói cho ba đi, rằng không chỉ có một mình ba nhớ rõ mối thù giết con gái năm xưa, mà con cũng nhớ, con vẫn luôn ở bên ba…
Nói cho ba đi, rằng con chính là con bé, là con gái của ba…
– Cut!
Trần đạo bỗng nhiên hô dừng, sau đó nhanh chóng chen đến trước mặt Ninh Ninh, sắc mặt hồng nhuận bừng bừng, múa tay múa may, dáng vẻ điên cuồng khiến người ta muốn gọi cảnh sát, đè lên vai Ninh Ninh nói:
– Vai nữ chính là của cháu, phải là cháu, nhất định là cháu. A! Đoạn kịch bản này chú phải sửa thôi. Lý Thiện Trúc, Lý Thiện Trúc!!
– Để cháu đi gọi anh ấy cho chú. – Khúc Yến lau mồ hôi trên trán, sau đó đánh mắt ra hiệu với Khúc lão đại, ý bảo ông đi theo mình ra ngoài.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tiên Khúc lão đại thoát khỏi thân phận cái bóng, bỏ qua cậu ta mà làm một chuyện, Khúc Yến vừa sợ hãi vừa tức giận, muốn tìm một nơi nào đó để nói rõ với đối phương.
Ninh Ninh bị Trần đạo bám lấy không thoát thân được, quay đầu lại gọi theo Khúc lão đại:
– Từ đã…
Bước chân Khúc lão đại khựng lại, sau đó kiên quyết rời đi, Ninh Ninh ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của ông, biết trừ phi mình đuổi theo, bằng không ông sẽ không dừng lại, thù hận của ông sẽ không bởi vì bất cứ người nào mà ngừng lại.
– Nhân vật người ba này có thể thêm chút đất diễn.
Trần đạo hãy còn gật gù ở bên, lải nhải:
– Như là ông ta nói, ông ta sẽ không bỏ qua bất cứ người nào của gia tộc này, bao gồm cả cha con nam chính…
Đúng vậy, ông sẽ không bỏ qua bất cứ người nào của gia tộc họ Trần.
Ninh Ninh quay sang nhìn Trần đạo, thầm nghĩ: Cho nên ba sẽ tiến vào bộ phim này, xuống tay với chú, và cả Trần Song Hạc nữa!
Hết chương