Tuy nói là mánh khóe nhưng Trần đạo vẫn tính toán làm cho thật tốt.
Ông tìm chuyên gia thiết kế sân khấu cùng trang phục, Lý Thiện Trúc đang tạm nghỉ đông cũng bị ông triệu về khẩn cấp, bây giờ đang bị nhốt trong phòng tối hộc máu sáng tác kịch bản, sau khi kịch bản viết xong, các diễn viên đã có ba mươi ngày để tập dượt.
Suất diễn của Ninh Ninh không nhiều lắm, sắp xếp xong, Trần đạo mới ra khỏi vài bước, cô lại đuổi theo sau:
– Trần đạo, chú còn chưa nói cho cháu là ai thiết kế Rạp chiếu phim, không dám giấu chú, gần đây cháu đang trang hoàng nhà ở, cháu rất thích phong cách này…
Trần đạo bị cô quấn lấy hỏi cho bằng được, đành phải cho cô địa chỉ.
Không ngờ đó lại là người quen, chẳng những là người quen của Trần đạo mà cũng là người quen của Ninh Ninh.
Bấm chuông cửa, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám ra mở cửa, giọng nói mạnh mẽ và nam tính:
– Ai vậy?
– Lý…- Một câu Lý nhân yêu suýt nữa thì thốt ra khỏi miệng, ngay lập tức biến thành, – Thầy Lý ạ, cháu là bạn của đạo diễn Trần, Triệu Ngọc Phân.
– Ồ, là cháu à. – Chuyên gia trang điểm ladyboy nổi tiếng trong ngành mời cô vào nhà, nhấc Lan Hoa chỉ cầm bộ trà cụ lên. – Lão Trần đã đánh tiếng với tôi rồi…Cháu thích uống hồng trà hay trà xanh?
– Trà xanh ạ, cảm ơn thầy.
Long Tỉnh được đặt trên bàn, màu xanh biếc, thầy Lý ngồi xuống trước mặt Ninh Ninh:
– Tôi không phải người thiết kế chuyên nghiệp, nếu cháu muốn trang hoàng phòng ở thì khả năng tôi không giúp gì được cháu…
– Thầy Lý. – Ninh Ninh đi thẳng vào vấn đề nói, – Thầy đã đi vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh chưa ạ?
Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào mặt ông ta.
Nếu ông ta chưa từng đi qua, vậy thì khi nghe thấy cái tên này ắt sẽ lộ vẻ mù mịt, nhưng nếu đã đi rồi…
Vẻ hiền hòa nhiệt tình đãi khách trên mặt cô Lý biến mất, ông ta nhìn chòng chọc vào Ninh Ninh.
– Thầy đi qua rồi. – Ninh Ninh khẳng định.
– Không. Là người phụ nữ của tôi.
Thầy Lý đứng lên đi vào phòng ngủ, sau đó trở lại với một tập tài liệu đầy ắp trên tay.
Tập tài liệu được trải trên bàn, trang đầu tiên là một bức họa, trong đêm tối, có hai dãy chiếc đèn lồ||g màu trắng treo ở lối vào của một rạp chiếu phim rất cũ, những chiếc đèn lồ||g chiếu sáng dòng chữ trên tấm bảng: Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
– Nếu cháu nói ra được cái tên này, đoán chừng cháu cũng giống người phụ nữ của tôi đã từng đi vào nơi này. – Thầy Lý như nhớ ra gì đó, bật cười thành tiếng. – Chẳng trách, ông ta nói dạo gần đây kỹ thuật diễn xuất của cháu tiến bộ vượt bậc.
Ninh Ninh lật giở tập tài liệu trước mặt, lúc đầu lật từng trang, đột nhiên dừng lại, nhanh chóng lật lại vài trang, lật đến một trang.
Trên trang giấy đó không có chữ nào, nhưng có một vài bức ảnh, hai bức chụp chữ viết và một bức chụp bức họa, bức họa là cổ họa, nội dung rất giống Thanh Minh Thượng Hà Đồ, bên trong ngựa xe như nước, người đi đường nối gót, bên đường san sát rất nhiều cửa hàng, ngói đen tường trắng, bảng hiệu cửa đen, chỉ nhìn một cái đã cảm thấy phồn hoa náo nhiệt, sau khi lật vài tờ, khi nhìn lại lần nữa, phát hiện có một trà lâu lẫn lộn với cửa hàng.
Trước cửa trà lâu treo một biển hiệu, trên đó viết…
– Diễn lâu Nhân Sinh. – Ninh Ninh lẩm bẩm, sau đó ngẩng lên nhìn thầy Lý. – Đây là?
– Đây là một bức phỏng họa Thanh Minh Thượng Hà Đồ. – Thầy Lý nói. – Tuy là đồ giả, nhưng tác giả là người đời Minh, cho nên cũng có thể coi như là đồ cổ, vốn dĩ tôi mua nhưng chủ nhân bức họa này rất thích nó không chịu bán, chỉ cho phép tôi chụp hai bức ảnh.
Ninh Ninh lại nhìn tấm ảnh chụp, thật sự…quá giống đi.
Mặc dù đã thay đổi tên bảng hiệu, nhưng hai dãy đèn lồ||g treo dọc hai bên rũ ở trước cửa, đặc biệt là người mang mặt nạ đứng ở cửa, nhìn thấy nào cũng thấy giống Rạp chiếu phim Nhân Sinh bản cổ đại.
Lại xem hai bức ảnh khác, một gấm chụp chính là tiểu thuyết trang bìa đã ố vàng, tên hình như có năm ký tự, nhưng hai tấm đầu không thể đọc rõ, chỉ có thể nhìn rõ ba ký tự cuối – Chí Quái Lục.
Một tấm khác chụp là một đoạn trong sách, chữ phồn thể không dễ phân biệt, Ninh Ninh phải vật lộn để xác định:
– Long Sinh người Giang Tây, dẫn theo bạn đêm dạo chơi Khai Phong, đi vào nhầm một trà lâu, những người ngồi đó đều là người mang mặt nạ, trông thấy hai người Long Sinh thì mừng như điên, điên cuồng đuổi theo, miệng hô to kẻ trốn vé…
Đọc đến đây, Ninh Ninh miệng khô khốc đắng ngắt, hỏi thầy Lý:
– Những gì viết trên này…là thật ạ?
– Tôi không biết. – Thầy Lý lắc đầu. – Loại tiểu thuyết chí quái mà cổ nhân viết đều là thật thật giả giả, giả giả thật thật, tôi chỉ có thể nói nếu trên đó viết là thật, vậy thì Rạp chiếu phim Nhân Sinh ít nhất cũng đã tồn tại từ thời Minh, tên gọi không phải Rạp chiếu phim Nhân Sinh mà là Diễn Lâu Nhân Sinh.
Ninh Ninh bàng hoàng đến ngẩn người một lúc lâu, cô cũng từng tìm kiếm các tin tức, các mối liên quan về Rạp chiếu phim Nhân Sinh nhưng mà thu hoạch không nhiều lắm, cô nào biết nó đã có từ thời triều Minh rồi, hơn nữa còn có một cái tên khác.
– Thầy còn biết gì nữa không ạ? – Cô vội vàng hỏi.
– Tôi biết cũng không nhiều lắm. – Thầy Lý vỗ vào tập tài liệu trên bàn, – Tôi đã mất gần nửa đời người để thu thập những thứ này.
Ninh Ninh ngẩn người:
– Vì sao ạ?
– Không vì gì cả, chỉ để có một sự chuẩn bị. – Thầy Lý bình thản nói. – Để dự phòng có một ngày nào đó, người phụ nữ của tôi bị giam ở bên trong đó không ra ngoài được, ít nhất tôi còn biết đi đâu gặp cô ấy.
Ninh Ninh đang muốn hỏi người phụ nữ của thầy là ai thì sau lưng chợt có tiếng hừ lạnh:
– Bố, bố lại nghiên cứu cái đống giấy vụn này à.
Ninh Ninh quay đầu lại, lại là một gương mặt quen thuộc.
Lý Bác Nguyệt, người đại diện của cô, anh ta bây giờ vẫn còn trẻ, xét về tuổi tác thì hẳn vừa bước chân vào làng giải trí, là một người mới, vốn dĩ phải vất vả lăn lộn một thời gian dài nhưng là số anh ta rất may mắn, không biết tại sao lại được ảnh hậu Ninh Ngọc Nhân ưu ái nhận làm trợ lý người đại diện của mình.
– Đủ chưa bố. – Anh ta lộ vẻ bực dọc nói với thầy Lý. – Đây rõ ràng là người phụ nữ kia bịa đặt ra để lừa bố, bố tin một hai năm thì thôi đi, cớ sao đến lúc già rồi mà vẫn còn tin?
– Cô ấy sẽ không gạt bố. – Thầy Lý trợn mắt với con trai.
Lý Bác Nguyệt cũng trợn mắt lại:
– Thế thì con kệ bố đấy.
Anh ta đi về phía phòng mình, đóng cửa sầm một cái, thầy Lý thở dài, ái ngại nói với Ninh Ninh:
– Tính cách con trai tôi rất không tốt.
– Đúng rồi, ngày mai con đến chỗ bạn làm việc. – Giọng nói của Lý Bác Nguyệt từ bên trong phòng vọng ra. – Con không muốn tiếp tục làm việc bên cạnh người phụ nữ kia nữa, nhìn thấy cô ta con đã phiền lòng rồi.
Kỳ lạ, Lý Bác Nguyệt vốn là người khôn khéo nhanh nhạy, dễ làm bạn tốt với mọi người, minh tinh có tính cách quái dị đến đâu anh ta cũng đều có thể tạo quan hệ tốt được, là ai làm cho anh ta không thể chịu đựng nổi như thế…Từ đã.
– Cháu nghe người ta nói con trai chú đang làm việc bên cạnh Ninh Ngọc Nhân. – Ninh Ninh thử dò hỏi thầy Lý, – Làm sao vậy ạ? Ninh Ngọc Nhân không tốt với anh ấy ạ?
– Làm sao như thế được? – Thầy Lý bật cười. – Dù là không nể mặt mũi tôi thì cô ấy cũng sẽ không gây khó dễ cho nó đâu.
Ninh Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, thoạt nhìn ông ta rất quen thuộc với mẹ, nhưng từ trước tới nay cô chưa từng nghe mẹ nhắc về ông ta gì cả, hơn nữa từ ý tứ trong lời nói của Lý Bác Nguyệt cho thấy…hai người kia…
Ninh Ninh tức khắc đứng ngồi không yên:
– À…người phụ nữ của chú…chẳng lẽ nào…
– Cô gái à. – Thầy Lý cười, đưa đầu ngón tay lên môi. – Không thể nói được.
Nom ông ta có vẻ như không muốn nói, Ninh Ninh cũng không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì chính cô cũng sợ nghe thấy đáp án…Nhìn cách ăn mặc trang điểm mặc sườn xám tóc dài của ông ta, nếu như “người phụ nữ của tôi” mà ông ta nói chính là chỉ Ninh Ngọc Nhân, vậy thì Ninh Ninh không cảm thấy mình có nhiều ba, mà ngược lại cô cô cảm thấy mình có nhiều mẹ hơn!
– Được rồi, cũng muộn rồi, tôi nên đi đến đoàn phim làm việc đây. – Thầy lý đẩy tập tài liệu về phía Ninh Ninh, – Cái này cháu cầm đi đi.
Ninh Ninh ngẩn người không hiểu:
– Được ạ thầy?
– Có gì không được, chú vẫn còn. – Thầy Lý cười. – Phần này cho cháu, đó là quà tặng.
Thấy Ninh Ninh vui vẻ nhận lấy, ông ta lại nói thêm:
– Có qua có lại, cháu cũng nên tặng chú món quà đi.
– Chú muốn cháu tặng gì ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Cháu trả lời chú trước đã. – Thầy Lý nhìn cô thật chăm chú, – Cháu từng đi qua Rạp chiếu phim Nhân chưa?
Rất nhiều suy nghĩ lóe lên ở trong đầu Ninh Ninh, cô lắc đầu:
– Cháu chưa từng đi….Một người thân của cháu đã đi, từ sau khi trở về thì sức khỏe trở nên yếu đi.
Người cô nói chính là Ninh Ngọc Nhân, nếu không ngoài suy đoán thì chính là từ mấy năm nay, thể chất của Ninh Ngọc Nhân càng ngày càng kém, bây giờ nghĩ lại, tình trạng như này chỉ có thể là do Rạp chiếu phim tạo thành.
– Thì ra là thế. – Thầy Lý tin ngay, bởi vì người ông ta muốn cứu cũng là Ninh Ngọc Nhân, tình trạng hiện giờ của Ninh Ngọc Nhân giống như lời Ninh Ninh đã nói. Đáp án này làm cho ông ta vừa thả lỏng lại vừa thất vọng, thở dài nói. – Chú đang muốn nói, nếu cháu có đi qua rồi thì có thể nói địa chỉ cho chú được không.
Ninh Ninh vui vẻ: Dù có biết địa chỉ thì cũng không thể nói cho chú đâu. Nếu có thể nói thì mẹ đã nói cho chú từ lâu rồi, cần gì phải chờ cháu nói.
– Thực ra người phụ nữ của chú đã nói địa chỉ cho chú, nhưng nói ra sợ cháu không tin, chú từng đến đó xem thế nào, nhưng mà nơi đó chẳng có gì cả, không có rạp chiếu phim cũng không có người mang mặt nạ. Chú dẫn cả người khác đi người khác cũng không nhìn thấy. – Thầy Lý suy sụp nói, – Là chỉ có cô ấy mới có thể nhìn thấy, hay là gạt chú…
Chú không nhìn thấy, là bởi vì chú còn chưa đứng bên bờ tuyệt vọng…
– Ông già, đủ chưa? – Giọng của Lý Bác Nguyệt lại lần nữa vang lên, so với trước thì càng mất kiên nhẫn hơn, – Không chỉ bố, nơi đó con cũng đã đi lần rồi, chẳng có gì hết, chỉ có một quán kem thôi. Đã bảo cô ta gạt bố rồi mà bố không tin…
Trong tiếng lải nhải của Lý Bác Nguyệt, Ninh Ninh cũng thầy Lý ra ngoài, cô ôm tập tài liệu trong ngực nói:
– Lúc quay về cháu sẽ xem kỹ, xem xem có tìm được manh mối gì không.
– Đi đi, nếu có manh mối thì nhớ nói cho chú biết. – Thầy Lý cùng cô trao đổi số điện thoại.
Nhìn Ninh Ninh đi rồi, ông ta mới cúi đầu gọi một cuộc điện thoại.
Sau vài tiếng chuông dài, điện thoại có người nghe.
– Này, lão Bùi à. – Thầy Lý đưa di động lên tai, – Tài liệu đưa thêm phần kia cho tôi đi, phần của tôi đâu rồi à? Tặng rồi, tặng cho một người bạn nhỏ, giống chúng ta, trong nhà có người bị hãm trong đó, đang điều tra về những chuyện Rạp chiếu phim…
Trong taxi, Ninh Ninh sốt ruột không chờ nổi lật xem tài liệu.
Tiểu quyết chí quái cổ đại, báo nhỏ Dân quốc, truyền thuyết xa xưa được truyền miệng ở vùng nông thôn…
Rạp hát Nhân Sinh, Rạp chiếu phim Nhân Sinh, mặt nạ, người mang mặt nạ…
– Thì ra có nhiều người giống như mình cùng đi vào trong đó, và cũng có người không thể rời đi được. – Ninh Ninh nghĩ. – Còn có nhiều người giống như thầy Lý tìm mọi cách cứu người bên trong ra, không cứu ra được thì ghi nhớ mọi chuyện để hậu nhân biết, nghĩ cách làm thế nào để cứu người…
Ninh Ninh mang nhiều cảm xúc, ánh mắt nhìn chăm chú vào một trang giấy trong đó, cùng là câu chuyện xưa chí quái đầu tiên, viết về thời cuối Minh đầu Thanh, một hương nhân tên Triệu Đại ban đêm đi đường đi ngang qua Diễn lâu Nhân Sinh, người trông cửa Diễn lâu là một tửu quỷ, trông thấy Triệu Đại mang theo một túi rượu thì ngăn lại không cho đi.
Triệu Đại nổi giận:
– Thiên hạ không có chuyện uống rượu chùa, anh lấy gì để đổi?
Người trông cửa:
– Không có gì để đổi cả, hay là tôi cho anh vào xem diễn được không?
Triệu Đại nhìn diễn lâu tối om thì cười nhạt:
– Chỉ có này thôi, con hát về ngủ hết rồi, nào có diễn gì để xem?
Người trông cửa cười hắc hắc:
– Diễn nào cũng đếu hấp dẫn hết, anh đi vào khác biết.
Triệu Đại cũng không uống nhiều, lại nghĩ đến túi rượu chỉ còn gần nửa, cho nên anh ta cũng không thấy tiếc, vì thế cởi túi rượu ra ném cho người trông cửa:
– Thôi được, vậy gia sẽ vào xem.
Anh ta nghênh ngang đi vào Diễn lâu, lúc đi có quay đầu lại, nháy mắt tỉnh cả rượu.
Chỉ thấy người trông cửa cởi túi rượu nhưng lại không uống mà là đặt ở dưới mũi ngửi lấy ngửi để, dáng vẻ kia như là thực phẩm nhân gian không thể ăn được, chỉ có thể hít hà mùi rượu, hít hà mùi thơm cống phẩm và mùi pháo hoa nhà người khác đốt, cảnh tượng quỷ dị làm cho Triệu Đại run rẩy chân mềm nhũn.
Đúng vào lúc này, đèn trong Diễn lâu sáng lên.
Ánh đèn chiếu lên từng chiếc mặt nạ, rất nhiều người mang mặt nạ thổi kéo đàn hát, trướng màn được kéo ra từ từ, một giọng ca cất lên:
“Trong đống đất bùn, trên gò Mã Ngôi.
Mặt ngọc nào thấy đâu, còn trơ chỗ thác uổng!”
Triệu Đại đã xuyên thành Dương Quý Phi.
Anh ta nhanh chóng chết đi rồi trở ra ngoài, không chỉ có thế, còn nhiễm thói xấu thích mặc trang phục phụ nữ, thích ngâm suối nước nóng, thích ăn quả vải, chẳng bao lâu đã không chịu nổi cảnh nhà nghèo của gia đình mình, cầm một vò rượu đi tìm người trông cửa.
Hai người thường xuyên qua lại, trong tình huống không có vé, người trông cửa nhiều lần cho Triệu Đại vào Diễn lâu xem diễn.
Đến cuối cùng có một ngày, lúc Triệu Đại tới, trong Diễn lâu nghênh đón anh ta không phải là những người mang mặt nạ quen thuộc, không phải là tiếng sáo tiếng tỳ bà.
Mà là giọng của một người lạnh lùng vang lên từ sau trướng màn:
– Anh đã trốn vé.
Xem xong câu chuyện xưa này, Ninh Ninh gập tài liệu lại ngồi đần người, sau đó nhắm mắt lại thở dài:
– Thì ra trốn vé là chuyện như vậy.
Triệu Đại thích đóng Dương Quý Phi, còn có người trông cửa mê rượu, cùng nhau giải thích một câu chuyện không biết là hài hay bi kịch, tiết lộ cho Ninh Ninh sự ra đời của hệ thống trừng phạt trốn vé, và …
Hết chương