Hậu trường sân khấu vở kịch “Sau cái chết của Juliet”.
Trần Song Hạc gọi mấy cuộc điện thoại, điện thoại tút tút nửa ngày, anh ta quay sang nói với Thạch Trung Đường:
– Không gọi được, cô ấy không nghe máy anh ạ.
Thạch Trung Đường không nói gì, thoạt nhìn khá trầm lặng.
– Hay là…- Trần Song Hạc do dự nói. – Anh qua đó tìm cô ấy được không?
Đúng lúc này trên sân khấu chợt vang lên tiếng chùy pháp, giọng uy nghiêm cất lên:
– Nguyên cáo, vong linh Romeo! Thượng đình!
– Đi đi.
Trần Song Hạc vỗ lên lưng Thạch Trung Đường một cái, sau đó đi ra khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay hoan hô của khán giả.
Trên người anh ta mặc âu phục màu trắng, trên mặt cũng trắng xóa, chỉ có vị trí ở ngực là màu đỏ, đại biểu thân phận của anh ta là một linh hồn, nguyên nhân cái chết là trúng một dao ở ngực.
Tiễng vỗ tay hoan hô dần dần dừng lại, anh ta từ nghế nguyên cáo đứng lên, từ xa nhìn ghế bị cáo đối diện.
Khúc Yến đứng sau ghế bị cáo, ở sau lưng cậu ta…là một linh hồn thật sự.
– Romeo. – Giọng nói uy nghiêm hỏi, – Anh có biết người đàn ông trước mặt không?
- …Hung thủ! – Trần Song Hạc chỉ vào Khúc Yến. – Ông ta là hung thủ git chết tôi!
– Mày cũng là hung thủ! – Khúc Yến vỗ tay lên mặt bàn, giận giữ hét lớn. – Mày là hung thủ git chết con gái tao!
Hai người bắt đầu trút phẫn hận vào nhau, tiếng búa trên bàn không ngừng gõ.
– Yên lặng, yên lặng! Romeo, mời anh nói ra nguyên nhân cái chết của anh!
– Nguyên nhân cái chết của tôi là…- Tầm mắt của Trần Song Hạc không tự chủ được dời khỏi người Khúc Yến, di chuyển lên trên người Khúc lão đại phía sau cậu ta, giọng nói của anh ta khựng lại, đột nhiên phản ứng nơi đây là sân khấu, vội vàng nói tiếp, – Bị ông ta dùng dao đâm vào tim…
Khúc lão đại lướt qua Khúc Yến, từng bước một đi tới gần Trần Song Hạc.
Hai tay ông rũ hai bên người, trong tay vẫn chưa cầm dao, nhưng dù là không có dao cả người ông vẫn rất nguy hiểm, theo bước chân của ông càng lúc càng đến gần, tim Trần Song Hạc đập càng lúc càng nhanh, thậm chí không kìm nổi lui về sau một bước.
Không, mình không thể lui, “Sau cái chết của Juliet” đã là cơ hội cuối cùng của mình, mình tuyệt đối không thể trốn dưới sân khấu ngay trước mặt bao người được.
Hơn nữa Thạch Trung Đường đã nói rồi, người trông cửa tuy rằng có thể quấy nhiễu Nhân Sinh của anh ta nhưng mà ông không thể giết anh ta…
– Có phải Thạch Trung Đường nói với mày rằng tao không dám giết mày đúng không? – Khúc lão đại đứng trước mặt Trần Song Hạc, cười gằn nói.
Trần Song Hạc ngây ra một lúc.
– Tao chỉ không muốn nhanh như vậy mà ra tay thôi. – Khúc lão đại nói xong, bỗng nhiên túm lấy cổ anh ta, cười lạnh nói, – Bây giờ, cái vẻ thê thảm nhếch nhác của mày tao đã thưởng thức đủ…Có thể tiễn mày một đoạn đường rồi.
Khán giả dưới sân khấu kinh hãi kêu to, họ không nhìn thấy Khúc lão đại, trong mắt họ, Trần Song Hạc như là đột nhiên phát bệnh hay tay đang ra sức siết cổ họng mình.
– Đủ rồi. – Một bàn tay như đao bổ vào cổ Khúc lão đại, ông khụ một tiếng buộc phải buông tay ra, lui về sau một bước, trừng mắt nhìn người tới, – Thạch Trung Đường…
– Đã đủ chưa? – Thạch Trung Đường chắn đằng trước Trần Song Hạc, nói với Khúc lão đại. – Ba đã tìm được người diễn hết những vai diễn thành danh của em trai Trần, chiếm lấy toàn bộ nhân mạch của cậu ta, bây giờ còn muốn lấy mạng cậu ta nữa ư? Quá đáng quá. Cho con mặt mũi đi, ba tha cho cậu ta đi.
– Cậu thì có gì mặt mũi? – Khúc lão đại cười lạnh, bả vai run lên, sau đó song quyền nắm chặt người đằng trước, khớp xương ngón tay kêu răng rắc.
Thạch Trung Đường cũng bày ra tư thế quyền anh:
– Ba không cho con mặt mũi, vậy thì con đành phải không nể mặt ba nữa.
Đáp lại anh chính là một quyền không chút lưu tình nào.
Hai người vô hình không một ai nhìn thấy đánh đấm ở trên sân khấu.
Thạch Trung Đường xuất thân chính quy, anh vì diễn xuất các nhân vật cho tốt mà bái danh sư học nghệ, bất kể là kiếm thuật võ thuật truyền thống Trung Quốc thì đều học cả, đồng thời anh còn là một tay quyền anh nghiệp dư. So sánh ra, Khúc lão đại đương nhiên không có điều kiện tốt như thế, ông là một tay giang hồ, thân thủ là do đánh đấm mà tự có kinh nghiệm, tuy rằng không có chiêu số gì nhưng thắng ở mặt tàn nhẫn quyết đoán.
Hai người đánh đấm rất kịch liệt, đầu tiên là đụng nát ghế nguyên cáo, tiếp sau là đánh nát ghế bị cáo, dưới sân khấu là những tiếng hét hoảng sợ, không ít người kêu la “xảy ra chuyện gì thế?”, “ Có phải hiệu quả sân khấu không?”, “Có ma thật hay sao?”
– Cậu cũng muốn chết hay sao? – Khúc lão đại đánh một quyền vào huyệt Thái Dương Thạch Trung Đường, nhân lúc anh đang bị choáng váng thì một tay ấn anh xuống dưới đất, ngồi xổm xuống, vẻ mặt dữ dằn, – Còn cản ta nữa, ta sẽ git chết cậu!
Nói xong, ông ngẩng lên nhìn Trần Song Hạc, đang muốn đứng dậy đi về phía anh ta thì lại bị Thạch Trung Đường giữ chặt cánh tay.
– Ninh Ninh đi Nhân Sinh rạp chiếu phim rồi. – Thạch Trung Đường cả người bị thương, nhưng anh không chút để ý đến, nằm dưới đất ngẩng lên cười với ông, – Ba đoán xem em ấy có thể thuyết phục được Rạp chiếu phim, để Rạp chiếu phim kết thục bộ phim “Trốn vé” này không?
Khúc lão đại ngẩn người, ngay sau đó phá lên cười.
– Ai cũng muốn cản ta, ngay cả nó cũng đừng mơ! – Ông hất tay Thạch Trung Đường ra, chậm rãi đi đến gần Trần Song Hạc, bước chân nặng trĩu, thảng như trên lưng đang cõng một thi thể nào đó, đôi mắt bị thù hận thiêu đốt mà đỏ ngầu lên, – Trừ phi các người thiêu chết ta thành tro…bằng không, hận này đến chết không thôi!!
Cùng với những lời này, không biết ai đã hô lên một tiếng:
– Nổi lửa!
Ban đầu tưởng là ai đang nói bậy bạ, nhưng theo tiếng kêu thứ hai “Á, lửa”, tiếng thứ ba “Chạy mau đi!”, mọi người trong khán phòng lập tức đứng lên, những tiếng kêu gào như thủy triều vang lên bốn phía, tiếng bước chân hỗn loạn đồng loạt lao về phía cửa để thoát đi.
Khúc Yến ở trên sân khấu nhìn thấy cũng vội vàng nhảy xuống sân khấu chạy trốn. Trần Song Hạc rúc ở một góc sân khấu không nhúc nhích, giây tiếp theo bên tai vang lên tiếng mắng, anh ta theo tiếng mắng chửi nhìn lại, nhìn thấy Thạch Trung Đường từ phía sau siết chặt cổ Khúc lão đại, hùng hổ mắng vài câu, sau đó kêu lên với anh ta:
– Còn đần ra gì nữa, đã không giúp gì được thì mau chạy trốn đi.
Trần Song Hạc nhìn anh, cuối cùng cắn răng nhảy xuống sân khấu chạy trốn.
Sau lưng, Khúc lão đại đánh khuỷu tay đánh lui Thạch Trung Đường, sau đó cũng nhảy xuống sân khấu đuổi theo anh ta.
Cùng lúc đó, Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
– Đúng vậy. – Đối mặt với câu hỏi của người đàn ông, Ninh Ninh trả lời.
Người đàn ông yên lặng rất lâu, trong bóng đêm, giống như có một đôi mắt từ trên nhìn xuống, tỉ mỉ đánh giá quan sát cô.
– Nói thật, điều kiện của em gái chẳng ra gì cả. – Hơn nửa ngày, giọng của người đàn ông đó mới lại lần nữa vang lên, – Không cần phải nói chủ nhân đầu tiên của tôi và những vị chủ nhân sau này ai nấy cũng đều là những người kinh tài tuyệt diễm, so sánh với họ, các phương diện của em gái đều quá bình thường…Nhưng mà nể tình em gái là người đầu tiên trong trăm năm qua đứng ra cầu xin, tôi sẽ cho em gái một cơ hội.
– …Cảm ơn ạ. – Ninh Ninh nắm chặt đôi tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi ướt nhẹp.
Tình huống trước mắt này của cô chẳng khác gì đang ở trong một cuộc phỏng vấn với hoàn cảnh cực kỳ tệ.
Ninh Ninh đã phải đối mặt với một sự không phù hợp chuyên nghiệp, không biết nhiều về tình hình của Rạp chiếu phim và các dự án kinh doanh chính, kinh nghiệm làm việc có liên quan và các khía cạnh khác của vấn đề đều bằng không.
Lợi thế duy nhất của cô là – không có người cạnh tranh, cho nên cô đã đi thẳng vào cửa ải cuối cùng.
– Đầu tiên, hãy trả lời tôi một vấn đề. – Người đàn ông hỏi, – Vì sao em gái lại muốn trở thành chủ nhân của tôi?
Vấn đề này tương đương với: Vì sao em lại muốn đến làm việc tại công ty chúng tôi?
Ninh Ninh đương nhiên có thể lựa chọn nói một đống lời hay ho đầy khách sáo, ví dụ như em đã ngưỡng mộ quý rạp chiếu phim rất lâu rồi, tâm nguyện duy nhất cuộc đời này của em là làm trâu làm ngựa làm thêm các kiểu ở rạp chiếu phim mà không cần tiền lương vân vân..
Nói ra có ai tin không?
Mà quan trọng nhất chính là, điều Rạp chiếu phim muốn nghe có phải là những lời nói sáo rỗng đó không?
– Ở Rạp chiếu phim, em có rất nhiều thứ mà mình muốn, chẳng hạn như muốn kết thúc “Trốn vé” ngay lập tức, muốn cứu mẹ em nằm liệt giường hơn mười năm, – Ninh Ninh nói một hơi, mỗi một lời nói đều là một nguyện vọng mà trước khi nói đều phải cẩn thận đều phải xem xét kỹ lưỡng.
Nhưng mà người đàn ông này lại có đủ kiên nhẫn để nghe, sau đó cười nói với cô:
– Khiến em gái thất vọng rồi, có một số việc, dù là em gái trở thành Lâu chủ thì cũng không thể nào thay đổi được.
Ninh Ninh ngẩn người:
– Vậy Lâu chủ có thể làm gì ạ?
– Quyền lợi của Lâu chủ là…- Người đàn ông nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại.
Ninh Ninh đợi rất lâu nhưng cũng không đợi được câu nói hoàn chỉnh, đành phải mở miệng hỏi:
– Là gì ạ?
– Không có gì. – Bất ngờ rằng người đàn ông lại mở miệng nói, – Em gái có thể trở về được rồi.
Ninh Ninh không biết vì sao anh ta lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng phỏng vấn đã tiến hành một nửa rồi, cô làm sao mà cam tâm trở về, vì thế sốt sắn hỏi:
– Vì sao ạ? Chẳng phải anh nói cho em một cơ hội đó ạ?
– Không cần nữa. – Người đàn ông từ chối xong, cười đầy thâm ý, – Muốn trở thành chủ nhân của tôi, ít nhất em gái phải thỏa mãn một tiền đề.
Ninh Ninh không hiểu gì cả:
– Tiền đề gì ạ?
Người đàn ông nói:
– Ít nhất em gái phải là một người sống.
Sân khấu vở diễn “Sau cái chết của Juliet” bị tạm dừng giữa chừng, bên ngoài cửa lớn.
Cánh cửa lớn giống như cái miệng nôn mửa, không ngừng phun ra người, người nào nôn ra cũng không đẹp mắt, nhân vật nổi tiếng các giới người nào người nấy hoảng loạng, hoảng sợ, có người khóc gào trang phục rối loạn, có người bị khói hun đen thui, nhưng dù vậy, có thể ra được bên ngoài đều là người may mắn, vẫn còn có rất nhiều người bị chen chúc ở bên trong không ra được.
Tìm được rồi!
Khúc lão đại đẩy một người mập chắn trước mặt mình ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Song Hạc ở đối diện cách đó không xa.
Trần Song Hạc muốn chạy nhưng lại bị một người phụ nữ mập cản trở.
– Giúp chị với. – Người phụ nữ mập ngăn bất cứ người nào đi qua mình, những lần trước đều thất bại, cuối cùng chị ta ôm chặt lấy Trần Song Hạc, khóc gào, – Con gái chị còn ở bên trong, cầu xin em, cầu xin em cứu nó.
Khúc lão đại cười gằn, đi về phía Trần Song Hạc, lúc đi ngang qua một người phụ nữ thì đưa tay rút cây trâm cài giả cổ trên đầu người đó xuống, đầu trâm mài rất tròn, nhưng nếu đâm vào trong mắt thì vẫn git chết người như thường.
Khi ông đã sắp đến gần Trần Song Hạc, bên tai lại nghe tiếng hét của Ninh Ngọc Nhân:
– Buông tôi ra!
Khúc lão đại giật mình quay đầu nhìn, trông thấy đạo diễn Trần mặt xám mày tro nửa túm lôi Ninh Ngọc Nhân ra ngoài cửa, nhưng Ninh Ngọc Nhân giãy giụa không chịu đi theo, móng tay cô ấy cào vào mặt ông ta, búi tóc chải gọn gàng hiện tại đã bị tuột hơn nửa, gào đến thắt gan thắt ruột:
– Con gái tôi còn ở bên trong đó!
Hết chương