Ninh Ninh bị giam lỏng.
– Không không, chúng ta làm sao dám giam lỏng cháu chứ? – Trưởng thôn ngoài miệng không thừa nhận, cười nói, – Chúng ta sợ cháu đi lạc cho nên trước khi mẹ cháu trở về đón cháu thì chăm sóc cháu thay mẹ cháu thôi.
– Mẹ cháu đi đâu ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Mẹ cháu nhận một cuộc gọi, hình như là bộ phim chế tác lớn nào đó sắp quay, đạo diễn chỉ định mẹ cháu cho nên mẹ cháu phải quay về ngay. – Trưởng thôn quay người lại, nói, – Cụ thể thế nào ông cũng không rõ, cháu hỏi cậu ta đi…Vào đi!
Một bóng dáng quen thuộc từ ngoài đi vào.
Là người đại diện trước kia của mẹ, cũng là người đại diện hiện tại của cô – Lý Bác Nguyệt.
– Là bộ phim “Hoa Hạ trăm năm” của đạo diễn Trần. – Lý Bác Nguyệt đi tới nói, – Đầu tư trên trăm triệu, hơn nữa còn là bộ phim tranh giải Oscar, rất nhiều đại minh tinh đều giảm castxe để được có vai diễn, mẹ em muốn lên cấp độ tiếp theo, không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Nói dối. Ninh Ninh nhìn anh ta.
Năm nay đúng là có bộ phim “Hoa Hạ trăm năm”, nhưng nữ chính không phải là mẹ, bởi vì mùa hè năm nay mẹ sẽ bởi vì đổ bệnh ra rời xa khỏi ánh đèn sân khấu, từ đây triền miên trên giường bệnh, cuối cùng không tham gia quay bất kỳ một bộ phim nào nữa.
Mà nhắc tới thì….thời gian mẹ đổ bệnh hình như là sau khi tế tổ trở về?
– Mẹ em sắp xếp anh ở lại với em. – Lý Bác Nguyệt mở cặp công văn ra, lấy ra một thứ đưa cho cô, – Em cầm đi.
Ninh Ninh cầm lấy, không biết nói gì hơn, đó là một máy chơi game.
– Trong tay anh vẫn còn có việc phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên em được, cho nên anh chuẩn bị cái này cho em. – Lý Bác Nguyệt ôm cặp công văn không ngừng moi moi lục tìm, rồi bày một đống đồ chơi lên trên giường Ninh Ninh, – Chắc là đủ cho em chơi cả một mùa hè rồi nhỉ?
Đâu chỉ đủ chơi một mùa hè, còn đủ cho cô chơi đến tận mùa hè sang năm đó.
Nhưng mà quá kỳ lạ đi…tại sao một người nghiêm túc tận tâm với nghề nghiệp như Lý Bác Nguyệt lại sẽ bỏ lỡ việc ở bên mẹ tranh giành cơ hội vai nữ chính trong “Hoa Hạ trăm năm” mà ở lại thôn quê chăm sóc và xem cô chơi game?
– Vì sao anh lại ở đây ạ? – Ninh Ninh mở máy ra, – Tất cả công việc của mẹ đều do anh xử lý, mẹ em đi mà anh lại không đi ạ? Anh chỉ ở lại chăm sóc em chơi game với em, thế thì bảo ai tới mà chẳng được ạ.
– Có lẽ là so với công việc thì mẹ em quan tâm em hơn. – Lý Bác Nguyệt cười nói, sau đó giơ giơ di động trong tay lên, – Còn nữa, có việc thì gọi điện thoại được mà.
Ninh Ninh chớp chớp mắt:
– Cho em mượn được không, di động của em bị rơi rồi.
Từ lúc bắt đầu tỉnh lại đến giờ cô đã không thấy di động của mình đâu, hỏi những người khác thì họ đều nói không nhìn thấy, Trưởng thôn còn hỏi lại cô có phải đã bị rơi ở trong giếng rồi không.
– Được. – Lý Bác Nguyệt đưa điện thoại di động qua, – Em gọi đi.
Ninh Ninh nhận lấy di động gọi một dãy số, giây tiếp theo, tiếng chuông di động vang lên…Cô cùng Lý Bác Nguyệt đồng loạt nhìn về phía trưởng thôn.
Theo phong cách hip-hop hoàn toàn không phù hợp với phong cách của thôn, một bản nhạc pop mang tên “The Orcs” đã tuôn ra từ trong túi của trưởng thôn, ông ta cười cười lấy di động ra, – Có người tìm ông, ông ra ngoài nghe điện thoại đã.
Ninh Ninh mặt mày lạnh te cúp điện thoại, tiếng chuông di động trong túi trưởng thôn cũng ngừng reo, nhưng ông ta vẫn thẳng băng cầm di động đi ra ngoài, đợi bóng dáng ông ta biến mất ở cửa rồi, Ninh Ninh lập tức hạ thấp giọng nói với Lý Bác Nguyệt:
– Người này, không phải, thôn này có vấn đề.
Ánh mắt Lý Bác Nguyệt lóe sáng:
– Có vấn đề gì?
– Em không biết. – Ninh Ninh nói, – Nhưng mà mẹ em thật sự trở về quay phim ạ? Anh tận mắt nhìn thấy không? Thôi, tự em gọi điện thoại hỏi vậy.
Cô gọi điện thoại cho Ninh Ngọc Nhân.
– A lô mẹ đây. – Ninh Ngọc Nhân nhận cuộc gọi rất nhanh.
– Mẹ ơi, là con Ninh Ninh đây. – Ninh Ninh thoáng thở phào một hơi, – Hiện giờ mẹ đang ở đâu ạ?
– Mẹ đang ở nhà đạo diễn, sắp phải quay phim rồi. – Ninh Ngọc Nhân cười nói.
– Còn có ai ở đấy không ạ mẹ? – Ninh Ninh hỏi.
– Có rất nhiều, Lưu Hiểu, Triệu Linh Chi, Lưu Điềm Điềm…- Ninh Ngọc Nhân nói tên của mấy nam nữ diễn viên nổi tiếng.
Kỳ lạ thật, rốt cuộc không bình thường ở chỗ nào nhỉ?
Trước đó trưởng thôn có nói tình hình của mẹ, tình huống này có phải thật sự là mẹ chỉ về để đóng phim thôi không?
– Ôi may quá, nếu cô Lưu cũng ở đó thì mẹ giúp con hỏi chuyện lần trước với ạ. – Ninh Ninh nói.
Ninh Ngọc Nhân yên lặng một lát, cô ấy vừa nhắc đến hai người họ Lưu, người nào là cô Lưu mà Ninh Ninh nói đây?
– Được, lát mẹ sẽ hỏi cho con. – Ninh Ngọc Nhân trả lời.
– Mẹ, có phải mẹ quên rồi không ạ? – Ninh Ninh nghi hoặc nói.
– Ừ….dạo gần đây có quá, con nhắc mẹ chút đi.
– Là chuyện nhận học trò ạ.
– À à, mẹ nhớ ra rồi. – Ninh Ngọc Nhân bày ra vẻ bừng tỉnh ra, sau đó cười nói, – Đạo diễn Trần gọi mẹ, lát mẹ hỏi cô Lưu rồi gọi lại cho con.
Cô ấy dùng lý do này cắt đứt điện thoại của Ninh Ninh.
Ninh Ninh nhìn di động trong tay thầm nghĩ: Mẹ không phải mẹ của con.
Cái gì mà chuyện lần trước? Căn bản là không có chuyện gì cả. Ninh Ninh chưa từng nhắc tới chuyện nhận thầy với Ninh Ngọc Nhân, muốn nhận thầy thì cũng sẽ không nhận người khác ngoài Ninh Ngọc Nhân, mà bản thân Ninh Ngọc Nhân nếu như nhất định muốn chọn thầy cho con gái thì cũng sẽ không chọn hai nữ diễn viên nổi tiếng họ Lưu kia, mà sẽ lựa chọn từ những diễn viện gạo gội không nổi danh.
Vậy đó là ai?
Nhắc tới, buổi tối hôm đó đến nhà trưởng thôn mở họp, trong số những người áo gấm về làng, cô như nhìn thấy một danh nhân, trên Xuân vãn năm nay đã biểu diễn tài nghệ xuất sắc tuyệt luân bậc nhất – khẩu kỹ.
– Được rồi. – Lý Bác Nguyệt đưa tay ra giật lấy di động, nói với Ninh Ninh, – Mọi việc chính là như thế đấy, mẹ em gần đây rất bận, em đừng có mà không có việc gì thì đi làm phiền mẹ, cứ tìm anh hoặc chơi game đi.
Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu chơi game.
Trưởng thôn cùng Lý Bác Nguyệt đều không đáng tin, tốt nhất là cô chờ để gặp Văn Vũ thì hơn.
Ba ngày sau.
Lạ thật đấy…Văn Vũ đâu rồi?
Ninh Ninh cắm cúi chơi game, các nhân vật trong đó đấu đá ngang dọc, rất nhanh đã bị bao vây bởi những con quái vật trong trò chơi – game over, những ký tự đỏ như máu nổi trên màn hình.
Trong lòng cô không ổn định, ném máy chơi game sang một bên, mấy đứa trẻ con xúm đến:
– Lâu chủ chị lại chết rồi.
– Chơi ván nữa đi ạ.
– Hay là chị liên kết với em, em mang chị theo.
– Thôi. – Ninh Ninh chẳng còn lòng dạ nào mà chơi game, không thấy bà ngoại, không thấy mẹ, đến cả Văn Vũ cũng không thấy bóng dáng, hỏi người trong thôn anh đi đâu thì người trong thôn đều nói không biết. Chẳng những người lớn không biết mà ngay cả trẻ nhỏ hỏi một đứa thì ba đứa không biết. Ninh Ninh trầm ngâm một chốc, đổi sang cách hỏi khác, – Ngày ngào cũng chơi cái này chị chán lắm rồi. Các em thường ngày chơi cái gì vậy?
Đứa bé cười khì khì nói:
– Lâu chủ muốn chơi với bọn em ạ?
– Đã nói trước là bọn em gần đây thường chơi trò gì? – Ninh Ninh nói.
Dù là một đứa trẻ, nhưng một đứa trẻ có thể đeo mặt nạ sẽ không bao giờ là một đứa trẻ bình thường, hoặc là có địa vị ở trong thôn, hoặc là đặc biệt thông minh lanh lợi, cho nên mới được sắp xếp đến đây chơi với cô, tiện thể giám sát cô.
– Quất con quay ạ. – Một đứa trẻ nói.
– Con quay? – Ninh Ninh nói, – Được, các em lấy đi rồi cùng nhau chơi.
– Không lấy ra được ạ, to lắm.
– Một con quay thì to bao nhiêu chứ? Có to hơn người lớn không?
Một đứa bé cười, những đứa bé khác cũng cười theo, một đứa trong đó nói:
– Chính là người ạ.
Vừa thốt xong thì chợt ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt Ninh Ninh đã chuyển qua nó, hỏi:
– Con quay mà các em quất…là người?
Đứa bé lỡ lời nói sai cúi gằm xuống, những đứa bé khác đều quay qua nhìn nó.
– Mau đưa chị đi xem đi. – Ninh Ninh nói, một lát sau, thấy tất cả những đứa trẻ đều đứng bật động, bèn tự mình đứng lên đi ra ngoài, đi được nửa đường thì nghe được những tiếng bước chân hỗn loạn phía sau, cô quay lại xem, những đứa trẻ mang mặt nạ đó đã đồng loạt đi theo sau cô.
Chỉ đi theo, không một ai dẫn đường cho cô.
Đã gần đến giờ ăn trưa, khói bếp bốc lên từ từng hộ gia đình. Ninh Ninh đi thẳng ra ngoài, dọc đường đi gặp được thôn dân nhiệt tình chào hỏi cô, những đứa trẻ đi sau cô thì cười đùa vui vẻ, Mặt trời vào buổi chiều ấm áp, con chó trông nhà đang nằm phơi nắng ngủ say sưa, mấy đóa bồ công anh xẹt qua mũi nó, con chó hắt xì một cái, mở đôi mắt lim dim ra đuổi theo đám bồ công anh bay đi xa.
Ninh Ninh đi tới nhà A Thiết dạy Văn Vũ nhảy điệu múa Na.
Nhà A Thiết cũng nuôi chó, thấy có người đến thì sủa loạn cả lên.
– Sủa gì mà sủa. – A Thiết từ trong phòng lao ra, đá một cái vào con chó nhà mình, con chó nức nở chạy đi, anh ta cầm bình rượu uống một ngụm, sau đó ợ một tiếng, phả đầy mùi rượu nói, – Cháu gái tới làm gì?
– Cháu muốn hỏi chú về Lý Huyền ạ. – Ninh Ninh nói.
– Cậu ta à? – A Thiết dường như không muốn nhắc đến cái tên này, xua xua tay, không kiên nhẫn nói, – Không chịu được khổ đã bỏ đi rồi.
– Anh ấy rơi xuống giếng bị thương, làm sao đi đâu được ạ? – Ninh Ninh không dám tin tưởng.
– Cái này làm sao chú biết được. – A Thiết gắt lên, – Biết đâu thấy trình độ chữa bệnh của thôn nhỏ chúng ta quá kém cho nên đi thành phố lớn tìm bác sĩ khám rồi.
Những lời nói của những người này đều liền mạch, có rất ít sai sót trong đó.
– Nhưng mà anh ấy đi rồi thế nghi thức tế tổ phải làm sao đây ạ? – Ninh Ninh hỏi, – Nhân vật người giết quỷ này ai diễn ạ? Vẫn là chú ạ?
So với Văn Vũ, A Thiết có vẻ như càng không muốn thảo luận đề tài này hơn, ông ta uống ngụm rượu ồm ồm nói, – Không phải chú.
Một khoảnh khắc đó, Ninh Ninh cảm thấy rượu đúng là một thứ tốt, rượu chính là đồng bọn của mình, vội hỏi ông ta:
– Thế đó là ai ạ?
A Thiết há miệng đang định nói thì hai mắt lại nhìn ra phía sau Ninh Ninh.
Ninh Ninh nhanh chóng quay đầu lại.
Suỵt.
Tất cả đám trẻ phía sau đều đặt ngón tay lên miệng.
Cô quay đầu trở lại, A Thiết đã bừng tỉnh, lạnh lùng bỏ lại một câu:
– Tới ngày đó cháu khác tự biết.
Nói xong, ông ta mặc kệ Ninh Ninh và đám trẻ cầm bình rượu lảo đảo đi vào trong, đóng cửa rầm một tiếng.
Ninh Ninh xoay người đang định bỏ về, lúc đi ngang qua ổ chó thì dừng lại, nói là ổ chó thực ra là một cái vỏ TV cũ, không có màn hình, bên trong trải giấy trần và vải rách, Ninh Ninh cúi xuống nhặt một mảnh vải rách lên, trên tấm vải có dính chút máu, tại sao mà chất liệu và màu sắc của mảnh vải này rất giống…quần áo trên người Văn Vũ?
– Lâu chủ, bẩn lắm ạ. – Đám trẻ vây lấy, – Ngài mau vứt đi.
– Ồ. – Ninh Ninh đáp lại một tiếng, nhét tấm vải rách vào trong túi của mình sau đó đi thẳng đến con đường phía trước, ngăn một đôi vợ chồng mặc quần áo thời thượng lại, – Có thể cho cháu mượn điện thoại được không? Cháu cần gọi điện thoại.
Hai vợ chồng liếc nhau, người phụ nữ do dự, ngơời đàn ông giành trước nói:
– À…bọn chú không mang theo di động…Vợ chồng chú còn có việc, đi trước đây.
Họ đi rồi, Ninh Ninh lại tiếp tục ngăn rất nhiều người nhưng lần nào kết quả cũng đều giống nhau, vì sao lại thế? Cuối cùng, Ninh Ninh quay đầu lại đột ngột, quả nhiên, đám trẻ kia đều dựng một ngón tay lên làm động tác suỵt ở phía sau cô.
Ninh Ninh từ từ quay đầu trở lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
– Không thể đi tiếp được đâu ạ. – Đứa trẻ phía sau nói.
Ninh Ninh phớt lờ nó tiếp tục đi.
– Đi nữa là ra khỏi thôn đó ạ.
Đây đúng là điều Ninh Ninh muốn, nếu không gọi điện thoại được, vậy thì cô đi khỏi đây thôi.
– Lâu chủ muốn bỏ chạy!
Theo tiếng la hét của mấy đứa trẻ, người già đang ngồi trên ghế bập bênh nhảy dựng lên, người phụ nữ đang rửa rau trước cửa đặt mọi thứ đang dở dang xuống, còn có rất nhiều người từ xa chạy đến, những người bình thường trên đường chào hỏi nhiệt tình với cô thì nay cầm dây thừng trong tay hỏi cô:
– Lâu chủ, ngài đi đâu vậy?
– Cháu chẳng đi đâu cả. – Ninh Ninh nói.
Lướt qua mọi người, cô vùi đầu quay trở về.
Dọc đường đi gặp thôn dân nhiệt tình chào hỏi, đám trẻ cười cười nói nói phía sau cô, sau giờ ngọ ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người con chó giữ nhà đang phơi nắng, con chó hắt xì một cái, đuổi theo bồ công anh.
Mọi thứ thật bình yên và yên tĩnh, sự bình yên và yên tĩnh ở vẻ bên ngoài.
Trên thực tế thì sao?
Khi một lần nữa đi ngang qua nhà A Thiết, bước chân Ninh Ninh khựng lại, nhìn ổ chó nhà ông ta.
Con chó già bị ông ta đá đã chạy về rồi, một lần nữa ngồi chồm hỗm trong ổ chó, nhe hàm răng sắc trắng nhởn của mình gầm gừ với cô, trên mặt có dính chút máu, cũng không biết là vừa nãy đi ra ngoài đã ăn cái gì.
Đến đêm, nhà trưởng thôn.
– Ông nghe nói hôm nay cháu ra khỏi thôn? – Trưởng thôn hỏi.
Ninh Ninh dùng ánh mắt cổ quái nhìn ông ta.
Cô đang nhìn cái gì? Trưởng thôn quay đầu lại nhìn sau lưng mình, không có người nào cả, những đứa trẻ lúc buổi sáng lúc này đều đã về nhà, chỉ có ánh nến lay động sau lưng ông ta, bóng dáng trên tường cũng lay động theo, nhìn như trong phòng đang có rất nhiều người.
– Đúng vậy ạ. – Lúc này giọng của Ninh Ninh cất lên, – Cháu sắp khai giảng rồi, sao mẹ cháu vẫn chưa đến đón cháu. Mẹ cháu không tới thì tự cháu đi về vậy.
– Sắp rồi sắp rồi. – Trưởng thôn quay đầu trở lại cười với cô, – Ngày mai là nghi thức tế tổ, qua ngày mai là cháu có thể đi được rồi.
– Cho nên buổi tối hôm nay em nhất định phải học thuộc điệu múa Na thuộc về Lâu chủ. – Anh trai áo xanh đứng ở sau lưng trưởng thôn, cười nói, – Để anh dạy cho em nhảy.
Hết chương