Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

chương 163

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người rơi từ trên lầu rơi xuống là chuyên viên trang điểm của đoàn phim.

Xe cứu thương còn đang trên đường tới, đạo diễn Trần đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Ninh Ninh nghe thấy ông đang nói trong điện thoại:

– Có chút tai nạn ngoài ý muốn xảy ra.

– Không phải tai nạn ngoài ý muốn. – Ninh ôm cánh tay, hạ giọng nói với Trần Song Hạc, – Anh cũng thấy rõ đúng không?

– Phải. – Sắc mặt Trần Song Hạc rất xấu.

Hai người cùng nhau nhìn lên gác mái.

Chuyên viên trang điểm rơi từ trên gác mái rơi xuống, bởi vì bên cạnh cô ấy không có ai khác cho nên đạo diễn Trần coi đó là một tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng cả hai người đều nhìn thấy, vào lúc chuyên viên trang điểm rơi xuống đã một bóng người lóe lên ở trên gác mái.

Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng cả hai đều nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt đối phương – chiếc mặt nạ thỏ.

– Anh đã hỏi những người khác rồi. – Trần Song Hạc nhìn những người đến và đi xung quanh, – Ngoài hai chúng ta ra thì không một ai nhìn thấy cả, bao gồm cả người ở hiện trường lúc đó.

Người mà người khác nhìn không thấy, chỉ có hai người họ nhìn thấy…

Thân phận của đối phương càng rõ ràng hơn.

– Người đeo mặt nạ…- Ninh Ninh lẩm bẩm.

Lúc này, một nhân viên đi ngang qua nói với Ninh Ninh:

– Chị Ninh ơi, bên ngoài có người tìm chị, nói là quen biết chị, báo tên là Văn Vũ.

Anh đến vừa đúng lúc, Ninh Ninh đúng lúc có chuyện muốn tìm anh.

Ninh Ninh bảo nhân viên công tác đưa Văn Vũ đến phòng nghỉ dành cho khách trước, cô đi nói với đạo diễn Trần một tiếng sau đó đi qua tìm anh.

Gõ gõ cửa:

– Văn Vũ, em tới rồi.

– Vào đi.

Ngay khi cửa vừa mở ra, một cánh tay đột nhiên từ phía đối diện vươn ra.

Ninh Ninh bị anh kéo vào bên trong, sau đó cửa phòng bị đóng sầm lại, còn khóa cửa lại.

Nếu đứng trước mặt không phải Văn Vũ mà là một người đàn ông khác thì Ninh Ninh đã kêu cứu thật to rồi, cũng chính là Văn Vũ cho nên cô chỉ hơi nhíu mày hỏi:

– Anh làm sao vậy ạ?

– Anh xin lỗi. – Văn Vũ áy náy nói với cô, – Phản xạ có điều kiện.

Này mà tính là phản xạ có điều kiện á? Ninh Ninh cạn lời, cảm thấy ánh mắt của anh nhìn mình rất kỳ lạ.

Anh nhìn cô như nhìn người xa lạ, nhìn từ lông mày đến mũi cô, từ mũi cô đến nốt ruồi trên má cô, lại nhìn từ nốt ruồi trên má cô nhìn xuống môi cô, từng chút từng chút một phân biệt cô, xác định thân phận của cô rồi mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra ôm lấy cô.

Ninh Ninh bị anh đột nhiên ôm như vậy có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới hỏi:

– Hôm nay anh sao vậy?

– Không có gì.

– Nhưng ánh mắt vừa rồi anh nhìn em rất lạ…làm em thấy sởn cả da gà. – Ninh Ninh nửa thật nửa giả nói, – Cảm giác như…như là đã mấy chục năm chưa nhìn thấy em.

– Tần nữ sĩ chết rồi. – Văn Vũ lặng thinh một lát đột nhiên nói.

Ninh Ninh sửng sốt:

– Ai cơ ạ?

– Khách của anh. – Văn Vũ buông tay ra, sự khắc chế trở lại với cơ thể và khuôn mặt của anh, anh lại trở thành Văn Vũ mà Ninh Ninh quen thuộc, bình tĩnh và tự tin nói với cô, – Em còn nhớ không, là người mà lần trước chúng từng đến nhà chị ta, chị ta cả người đầy máu mở cửa, sau đó bị cảnh sát nghi ngờ là hung thủ giết bạn trai của mình đó.

Được anh nhắc nhở Ninh Ninh lập tức nhớ ra người này:

– Em nhớ ra rồi, chị ấy thế nào rồi ạ? Có bắt được hung phạm không ạ?

Bản thân cô đều biết không ôm hy vọng gì cả, bởi vì đó là một người vô hình, làm sao mà bắt được cơ chứ?

Quả nhiên Văn Vũ lắc đầu, nói:

– Vì không chịu được sự chỉ trích của người đời mà chị ta đã tự sát rồi.

Ninh Ninh yên lặng.

Văn Vũ hôm nay làm cho cô có cảm giác khá xa lạ.

Tuy chỉ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân nhưng biểu hiện giờ phút này của anh quá lạnh nhạt làm cho cô kinh hãi, giọng điệu như đọc Bản Tin Thời Sự này, kiểu thái độ thờ ơ này…

Lấy lại bình tĩnh, Ninh Ninh hỏi:

– Nhắc đến thì lúc trước anh từng đề cập với em chồng trước của Tần nữ sĩ là người đeo mặt nạ thỏ, đúng không?

Trên bàn bày ra một tờ giấy vẽ, giấy bút đều là Văn Vũ cung cấp, điều này không lạ lẫm chút nào, mặc dù cuối cùng làm bác sĩ nhưng anh vẫn không thay đổi được thói quan mang theo đồ vẽ bên mình.

– Hình như là thế này…- Ninh Ninh vừa bôi bôi vẽ vẽ trên giấy vừa nói.

– Để anh xem nào. – Văn Vũ đứng phía sau Ninh Ninh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bản vẽ.

Trên tờ giấy là một người đeo mặt nạ.

Không mập không gầy, dáng người nhìn rất bình thường, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ con thỏ, với thân hình và chiếc mặt nạ như vậy càng toát lên vẻ hiền lành và vô hại.

Khi anh nhìn vào tờ giấy vẽ, Ninh Ninh cũng đang nhìn anh, giống như anh đang quan sát cô lúc trước, Ninh Ninh cũng bắt đầu quan sát động tác ánh mắt của anh, mỗi một cử động của anh…

– Em nhìn kỹ lần nữa đi. – Văn Vũ cầm bút vẽ trên bàn sửa vài nét trên bức họa, sau đó hỏi, – Người mà em thấy trên gác mái có phải giống như này không?

Ninh Ninh nhìn kỹ lại bức họa sau đó sau đó rùng mình một cái.

Rõ ràng là chiếc mặt nạ con thỏ hiền lành và vô hại kia nhưng mà không biết vì sao khi nhìn chăm chú vào bức họa hồi lâu lại làm cho người ta cảm thấy sởn cả tóc gáy, chiếc mặt nạ kia như là đang cười, nhưng lại như là giây tiếp theo sẽ rút một con dáo đẫm máu từ phía sau lưng ra.

Chỉ với vài nét vẽ, Văn Vũ đã nhét linh hồn của một tên sát nhân vào chiếc mặt nạ con thỏ trên bức họa.

Nhìn bức chân dung như vậy, Ninh Ninh không khỏi hỏi:

– Tần nữ sĩ là thật sự tự sát hay sao?

Văn Vũ lắc lắc đầu:

– Không phải.

Ninh Ninh tim đập thình thịch.

– Bởi vì tôi không thể chịu đựng được sự chỉ trích của thế nhân, cho nên tôi tự sát …Đây là tuyên bố với bên ngoài. – Văn Vũ nói, – Dẫu sao thì cũng không thể tìm thấy một tuyên bố nào khoa học hơn.

– Nhưng sự thật là gì? – Ninh Ninh hỏi.

– Sự thật là…- Văn Vũ nhìn chăm chú vào mắt cô, – Em có tin một người có thể tự bóp cổ git chết chính mình không?

Tần nữ sĩ là người hiềm nghi đầu tiên trong vụ án giết người nên đã bị bắt ngay lập tức.

Không có người hiềm nghi thứ hai.

“Người đàn ông mang mặt nạ thỏ” mà chị ta nói căn bản không tồn tại.

Người nhà của Tần nữ sĩ bắt đầu chạy vạy khắp nơi, cố gắng tìm đủ mọi cách nhằm chứng minh lời khai của chị ta, chứng minh chị ta có bệnh tâm thần. Trên thực tế, trong mắt những người bạn tù cùng phòng giam thì chị ta thật sự bị tâm thần.

Bất kể ngày hay đêm, chị ta luôn cãi nhau với không khí, thậm chí còn đấm đá vào không khí.

– Buổi tối của ba ngày trước, Tần nữ sĩ lại cãi nhau với không khí. – Văn Vũ nói, – Bởi vì chị ta thường xuyên làm như vậy cho nên bạn tù cùng phòng đều đã quen rồi, mọi người nhiều nhất mắng vài câu, sau đó trở người tiếp tục ngủ. Nửa chừng có người nghe thấy chị ta kêu cứu nhưng mà không ai quan tâm, trong lòng họ còn mắng chị ta diễn trò. – Văn Vũ chậm rãi nói, – Đến ngày hôm sau thì mọi người phát hiện chị ta mở to mắt nằm trên giường, thi thể đã lạnh ngắt.

Pháp y giám định là bị bóp cổ đến chết.

Người bóp cht chị ta là ai?

Một nhóm người bật camera giám sát lên xem, nhưng càng xem lưng càng lạnh.

Trong camera giám sát, Tần nữ sĩ đầu tiên là la hét mắng chửi vào không khí.

Mắng đến một nửa thì bắt đầu động tay động chân, chị ta liên tục đưa tay ra bắt lấy đối phương, hung hãn không khác gì người đàn bà đanh đá bán thức ăn ngoài chợ.

– Nếu như đối diện thật sự có người vậy thì khẳng định là người hiền lành. – Có người xem đến đây thì nói một câu, – Đánh không đánh lại, mắng không cãi lại.

Kết quả giây tiếp theo, Tần nữ sĩ dường như bị ai đó tát mạnh vào mặt, chị ta quay nửa vòng tròn như một con lật đật.

Chị ta đưa tay lên che mặt, lại mắng chửi lên một trận, người đọc hiểu khẩu ngữ dịch lời nói chị ta:

– Tôi thà chết ở bên anh ấy còn hơn là ở bên tên khốn kiếp anh.

Sau đó, một điều gì đó đã xảy ra khiến mọi người ớn lạnh sống lưng.

Tần nữ sĩ bỗng nhiên bắt đầu lùi lại.

Rõ ràng không có ai ở phía trước, nhưng chị ta nhanh chóng lùi lại như thể bị ai đó ép buộc, từ nơi đứng ban đầu lui sát về bức tường.

Sau đó, đột nhiên chân chị ta rời khỏi mặt đất.

– Cứu tôi…cứu tôi…- Lưng Tần nữ sĩ dán vào tường, hai tay ấn chặt trước cổ, hai chân cách mặt đất đá lung tung về phía trước.

Một bạn cùng phòng như là bị chị ta đánh thức ở trên giường trở mình, Tần nữ sĩ mang theo hy vọng chuyển ánh mắt về phía đối phương, đôi mắt bởi vì sung huyết mà phủ kín sợi tơ máu.

Nhưng đối phương xoay người thì đồng thời lấy gối đầu che lên đầu mình, không lâu sau thì tiếng ngáy phát ra.

Đầu Tần nữ sĩ rũ xuống dưới.

Hai tay không còn giãy giụa, hai chân không đạp loạn xạ nữa.

Chị ta giống như một bức họa an tĩnh treo ở trên tường…bị một đôi tay không nhìn thấy bóp chặt cổ ghim ở trên tường.

Đừng nói là tận mắt nhìn thấy, Ninh Ninh chỉ là người nghe kể lại thôi cũng cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

– Là chồng trước của chị ấy làm ạ? – Ninh Ninh ôm cánh tay, vuốt phẳng da gà nổi lên, – Vì sao anh ta lại làm như vậy?

– Có thể là quá kích động, cũng có thể là sau nhẫn nại cực hạn thì bùng nổ. – Văn Vũ nói, – Nhưng mặc kệ như thế nào em bây giờ rất nguy hiểm.

– Em á? – Ninh Ninh ngây người, sao sự việc lại kéo lên trên người cô rồi.

– Tự tay git chết vợ của mình đã làm tâm lý của anh ta biến đổi rất lớn. – Văn Vũ nói, – Nói đơn giản một chút, anh ta đã hoàn toàn từ một người bình thường biến thành bóng ma giết người liên hoàn.

– Bóng ma…giết người liên hoàn? – Không phải ở trên phim truyền hình cũng không phải ở trong tiểu thuyết mà là nghe được từ hiện thực, Ninh Ninh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, xa vời đến mức làm cô thấy không chân thực chút nào.

– Vị Thỏ tiên sinh này…Tạm thời cho anh ta biệt hiệu Thỏ tiên sinh đi. – Văn Vũ liếc bức họa, – Ở trong mắt Tần nữ sĩ, ở trong mắt thế nhân thì anh ta đã chết, nhưng mà tự anh ta không cho rằng mình đã chết. Anh ta cho rằng mình chỉ đi xa nhà, trở về nhà thì phát hiện vợ mình đã bên người đàn ông khác, anh ta trong cơn phẫn nộ đã git chết tình nhân của vợ, nhưng không giết Tần nữ sĩ, anh ta cho rằng Tần nữ sĩ sẽ áy náy sẽ cảm kích mình, kết quả lại khác xa so với tưởng tượng của anh ta.

Ngoài cửa hình như có chút huyên náo, chuyện gì xảy ra?

– Tôi thà chết theo anh ấy cũng sẽ không ở bên tên khốn kiếp anh, những lời này như rơm đè chết lạc đà, anh ta cuối cùng không thể nhịn được nữa mà git chết Tần nữ sĩ, hơn nữa anh ta cũng không hề thấy mình sai. – Văn Vũ nói, – Anh ta cho rằng sai là Tần nữ sĩ, bao gồm cả những người giống như Tần nữ sĩ.

– Ninh Ninh, em có ở bên trong không? – Bên ngoài là giọng của Trần Song Hạc cùng với tiếng đập cửa dồn dập.

Ninh Ninh sốt ruột lo lắng đứng lên khỏi sô pha, cô rất ít khi nhìn thấy vẻ gấp rút đó của anh ta, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?

– Ninh Ninh ơi? Ninh Ninh!

Không ai đáp lại, Trần Song Hạc càng đập cửa mạnh hơn, cùng lúc đó, di động của Ninh Ninh cũng vang lên.

Cô vội vàng chạy tới, mở cánh cửa trước đó đã bị Văn Vũ khóa lại.

Khuôn mặt lo lắng của Trần Song Hạc mặt xuất hiện ở trước mặt cô, nhìn cô trên dưới một lượt mới thở phào nhẹ nhõm:

– Em không sao là tốt rồi.

Bên ngoài náo loạn, Ninh Ninh không khỏi hỏi:

– Xảy ra chuyện gì vậy anh?

Trần Song Hạc do dự nhìn vào bên trong.

– Là người nhà, anh nói đi ạ. – Ninh Ninh nói.

– Chuyên viên trang điểm mà vừa rơi từ trên tầng xuống đó. – Trần Song Hạc lúc này mới hạ giọng nói, – Cô ấy chết rồi…bị người ta bóp cổ chết.

Ninh Ninh quay phắt lại nhìn về phía Văn Vũ.

Văn Vũ vẫn ngồi ở trên sô pha, tách trà trước mặt đã nguội ngắt.

Hôm nay cũng không biết vì sao, anh quá mức cẩn thận, không ăn đồ ăn không rõ nguồn gốc, ngay cả ngụm trà pha cho anh cũng không uống. Thấy Ninh Ninh quay đầu lại anh hơi mỉm cười, nụ cười kia thậm chí còn hơi lạnh lùng.

– Đặc điểm của kẻ giết người liên hoàn là cố định. – Anh nói, – Động cơ giết người cố định, hình thức giết người cố định, hoặc là loại hình giết hại cố định.

Ninh Ninh nuốt khan nước miếng.

– Thỏ tiên sinh là loại cuối, anh ta lựa chọn ra tay với loại hình đối tượng tương đồng. – Văn Vũ nói với Ninh Ninh, – Tần nữ sĩ, còn có chuyên viên trang điểm đoàn phim bọn em, em cho rằng điểm giống nhau giữa họ là gì?

Ninh Ninh nhìn anh rất lâu mới chậm rãi nói:

– Họ đều là người yêu của người đeo mặt nạ.

Người yêu.

Đây là một từ nhẹ nhàng mềm mại, một từ đẹp đẽ như vậy, thậm chí nó là một từ mà nhiều người theo đuổi cả đời chỉ để có được.

Nhưng bây giờ, nó đã trở thành một từ đòi mạng.

– Các em đang nói gì đó? – Trần Song Hạc hết nhìn Ninh Ninh lại nhìn Văn Vũ, – Kẻ giết người liên hoàn…là cái gì?

– Là cái này. – Văn Vũ đưa bức họa cho anh ta, sau đó giải thích ngắn gọn vấn đề cho anh ta.

Trần Song Hạc càng nghe mày càng nhíu chặt, cuối cùng nhét bức họa vào túi của mình, quay sang nói với Ninh Ninh:

– Bố anh dặn dò hôm nay em có thể về trước, nơi này không an toàn.

– Vô dụng thôi. – Văn Vũ phản đối, – Ở một mình càng không an toàn, không bằng nhân lúc sự việc còn chưa trở nên nghiêm trọng thì đi tìm anh ta, bắt lấy anh ta càng sớm càng tốt.

– Chỉ dựa vào chúng ta thôi á? – Trần Song Hạc kinh ngạc nhìn đối phương.

– Không. – Văn Vũ cười nói, – Dựa vào tôi.

Trần Song Hạc im lặng một lúc:

– Thôi, thêm cả tôi vào thì tốt hơn.

– Được. – Văn Vũ nói, – Tôi nghi ngờ Thỏ tiên sinh hiện vẫn đang ở hiện trường giết người, anh đi qua đó xem trước đi, nhưng chỉ xem thôi, sự việc chi tiết trở về nói sau, nhớ kỹ đừng để lộ sơ hở.

– Tôi vừa mới khách sáo một tí thì anh đã bắt đầu chỉ huy tôi rồi? – Trần Song Hạc trợn mắt với Văn Vũ, một lúc sau hậm hực nói, – Thôi được rồi, để tôi đi qua đó xem.

Anh ta đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Ninh Ninh cùng Văn Vũ.

- Vì sao? – Ninh Ninh đột nhiên hỏi.

Văn Vũ quay sang nhìn cô.

– Vì sao anh lại khẳng định…- Ninh Ninh cũng từ từ quay mặt sang đi tới, – Người đeo mặt nạ mà anh cùng em nhìn thấy là cùng một người.

Khi Văn Vũ yêu cầu cô ấy vẽ hình ảnh cụ thể một người đeo mặt nạ, trong thời gian ngắn cô chưa kịp phản ứng.

Về sau Văn Vũ giúp sửa lại bức họa, trong lòng cô mới thấy là lạ, nhưng trong một chốc lát vẫn chưa phát hiện nơi nào có vấn đề.

Đến bây giờ thì cuối cùng cô mới phát hiện ra…

– Văn Vũ. – Cô nhìn thẳng vào mặt đối phương, hỏi, – Từ khi nào…anh có thể nhìn thấy người đeo mặt nạ?

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio