Ninh Ninh đứng ở cửa rất lâu, mới chậm rãi đi về phía tấm áp phích kia.
Một cái bóng phủ lấy cô, cô ngẩng đầu lên, người trông cửa đứng ở trước mặt cô.
Ông không nói lời nào, nhưng lại vượt hơn hẳn rất nhiều người nói rất nhiều lời nói, Ninh Ninh bị khí thế đáng sợ trên người ông lui về sau hai bước, rồi lại không cam lòng bước về trước một bước, nói với ông:
– Cho cháu đi vào!
– Cháu không có vé. – Ông lạnh lùng nói.
– Không phải! – Ninh Ninh lục lọi lấy trong túi xách ra ba chiếc vé, đây là di vật mẹ để lại cho cô, cô giơ chúng lên cho ông xem:
– Cháu có vé!
Người trông cửa nhìn vé trong tay cô, trong một khoảnh khắc, ánh mắt trở nên cực kỳ kh ủng bố.
Không có gió, nhưng vé lại run rẩy, run rẩy không phải là vé, mà là bàn tay cầm vé. Rõ ràng trong lòng sợ sắp chết, nhưng Ninh Ninh vẫn cứng cỏi nói với ông:
– Cho cháu đi vào đi!
Người trông cửa chuyển ánh mắt qua trên mặt cô, có vẻ rất tức giận:
– Còn chưa tới giờ!
Hiện tại mới giờ tối, cách giờ khuya còn tiếng nữa.
Làm gì để giết thời gian trong khoảng thời gian này đây?
Người trông cửa tay nắm thành quyền, giống như là đè nén cơn giận giữ ở trong lòng xuống, hất cằm về hướng cửa hàng ăn uống:
– Đi ăn cơm đi, ăn xong về nhà sớm đi…Hoặc là hẹn bạn đi xem phim, nghe nhạc chẳng hạn? Cháu hãy tìm việc để làm đi, đừng có mà lắc lư qua lại trước mặt tôi!
Nói xong, ông lại không kiềm chế được bắt đầu phát cơn giận, nhưng nếu nói đó là phẫn nộ, kỳ thực nó càng giống với sự nôn nóng lo lắng khó mà giải thích hơn là tức giận.
Ninh Ninh nhìn ông một lúc, sau đó xoay người đi vào nhà hàng, người trông cửa vừa sắp thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại nghe có tiếng bước chân, vừa ngẩng lên, thấy cô chạy về, tay trái cầm theo cái túi, tay phải đưa ly trà sữa cho ông:
– Chú uống không ạ?
Người trông cửa không nhận hối lộ của cô, ông nhìn cô rất lâu, nhấn mạnh từng câu từng chữ:
– Vì sao cháu cứ luôn không chịu nghe lời tôi vậy?
Ninh Ninh quay mặt qua chỗ khác, cô cũng không nói rõ mình sợ cái gì, là sợ khí chất hung ác quá mức ở trên người ông, hay là sợ đôi mắt quá thân thuộc kia của ông.
Cô nhìn tấm áp phích bên cạnh, nói:
– Bộ phim hôm nay có mẹ cháu.
Người trông cửa: -…
– Cháu muốn gặp mẹ.
Ninh Ninh đi qua ông, bước đến chỗ tấm áp phích kia:
– Cháu có nhiều vấn đề muốn hỏi mẹ.
Thời gian là có thể trôi đi rất nhanh, nhưng chỉ cần bạn muốn, mỗi giây mỗi phút đều đều có ích.
Tỷ như hiện tại.
Ninh Ninh đứng trước tấm áp phích, bắt đầu nghiên cứu nó.
Hai lần xuyên qua trước đó đã cho cô biết, nội dung trên tấm áp phích cực kỳ quan trọng.
Một đồ chơi nhỏ tầm thường có thể là manh mối xuyên suốt toàn bộ phim —— ví dụ như hộp gỗ nhỏ trên tấm áp phích của bộ phim “Đoàn xiếc thú Dân quốc” chẳng hạn. Hoàn cảnh miêu tả trên tấm áp phích rất có thể ám chỉ hoàn cảnh vị trí của nhân vật chính —— ví dụ như Văn Vũ bị bao vây giữa những tin đồn vớ vẩn của mọi người, cuối cùng chìm sâu trong vũng bùn.
So sánh với hai lần trước, tấm áp phích lần này …có vẻ bình thường quá mức.
Nó trông giống như một tấm áp phích tuyên truyền bình thường cho một bộ phim thần tượng cổ trang, trên đó là một người đàn ông đẹp trai trong bộ trang phục cổ trang màu trắng, phong lưu tiêu sái, tay trái anh cầm bút, tay phải chắp sau lưng, đang thựchiện động tác vẽ trên tờ giấy Tuyên Thành, từ hình dáng phác thảo trên bức họa kia hình như là đang vẽ một người.
Bút là bút bình thường, giấy là giấy bình thường, án thư là án thư bình thường, nghiên mực là nghiên mực bình thường, trong ánh chiều tà của hoàng hôn, người, bút và giấy đều bị nhuộm đẫm đến mờ ảo.
Không có một điểm kỳ lạ nào cả, nếu cương quyết nói là có, thì chính là bức họa còn chưa hoàn thành dưới ngòi bút của anh.
Ninh Ninh nhìn không ra anh đang muốn vẽ cái gì, nuốt nuốt nước miếng, cô cười quay đầu lại, bày ra dáng vẻ tâm sự để cho hết thời gian:
– Chú ơi, chú cảm thấy anh ấy đang vẽ gì ạ?
Người trông cửa liếc cô một cái.
Quả tim Ninh Ninh nhảy thình thịch.
– Tôi không thể nói cho cháu được. – Người trông cửa nói.
Hy vọng lấy được tin tức nào đó từ miệng ông đã thất bại, Ninh Ninh thấy thất vọng, đột nhiên nghe ông nói:
– Lát nữa cháu định dùng vé nào đi vào?
Ninh Ninh ngẩn người:
– Vé nào là như nào ạ?
– Trong tay cháu có hai loại vé. – Người trông cửa nói, – Vé bình thường và vé chỉ định số lẻ.
Ninh Ninh nghe xong, vội vàng lấy ba tấm vé trong túi xách ra xem lại lần nữa.
Ba tấm vé này nhìn bề ngoài giống nhau như đúc, điểm khác biệt chỉ có số chỗ ngồi, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện một tấm trong đó chẳng những chỗ ngồi rất sát đằng trước, mà còn có hai chữ viết thường nhỏ bằng bút đỏ trên đó: Chỉ định.
Nhớ tới vé chỉ định số lẽ lần trước, Ninh Ninh ngẩng đầu hỏi:
– Tấm vé này cùng với tấm vé chỉ định số chẵn lần trước có gì khác nhau ạ? Có phải đều chỉ định thời gian tiến vào bộ phim không ạ?
Người trông cửa nhẹ nhàng lắc đầu:
– Vé chỉ định số chẵn là chỉ định về thời gian, còn vé chỉ định số lẻ là chỉ định nhân vật.
– Ý của chú là…
Ninh Ninh dường như đã hiểu, cô nhìn vé chỉ định số lẻ trên tay, cảm giác khó mà tin nổi.
– Vậy là cháu có thể chỉ định đối tượng mà mình xuyên qua ạ?
– Đúng vậy. – Người trông cửa nói, – Cháu có thể lựa chọn trở thành bất kể vai diễn nào ngoài vai chính, tiền đề là người đó phải xuất hiện trong phim.
Vé chỉ định số chẵn chỉ định thời gian tiến vào bộ phim.
Vé chỉ định số lẻ chỉ định nhân vật sắm vai sau khi tiến vào bộ phim.
Vé bình thường thì hết thảy ngẫu nhiên.
- …Còn loại vé nào khác nữa không ạ? – Ninh Ninh hỏi ông, – Những vé khác có thể làm gì ạ?
– Tôi không thể nói cho cháu. – Người trông cửa nói, – Cháu không có vé đối ứng.
Ninh Ninh chú ý ra được, ông vẫn luôn nói là không thể, mà không phải không muốn.
Hơn nữa ông đang ám chỉ với cô – chỉ cần trong tay cô có vé đối ứng, là có thể nhận được tin tức tương ứng từ chỗ ông.
– Được rồi, đã gần đến giờ rồi. – Người trông cửa nói, – Chỉ định nhân vật của cháu đi.
Dừng một chút, ông lại bổ sung một câu:
– …Cháu chỉ muốn gặp mẹ cháu đúng không? Vậy hãy chọn người mà bà ấy quen biết, không có việc gì thì đừng lắc lư trước mặt nhân vật chính, tiếp cận với loại người này không tốt cho cháu đâu.
Câu cảnh cáo này không phải lần đầu Ninh Ninh được nghe.
Trước kia cô không hiểu vì sao ông lại nói như vậy, hiện tại thì đã hiểu. Kết hợp với di ngôn của mẹ, cô không thể tùy tiện thay đổi số phận của nhân vật chính, nếu không hậu quả sẽ rất đáng sợ, nhưng nếu hai người không quen biết thì tốt, nếu biết nhau rồi, mỗi ngày lại ở bên nhau, vậy thì hoặc ít hoặc nhiều sẽ tạo thành ảnh hưởng cho đối phương, ví dụ như cô với Khúc lão đại, ví dụ như cô với Văn Vũ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ninh Ninh phức tạp nhìn người trông cửa, trong lòng sáng tỏ một sự kiện: Ông đang giúp mình…
- …Cháu biết ạ. – Cô nói, – Cho cháu chút thời gian, để cháu nghĩ xem mình nên xuyên vào ai.
Bởi vì không thể chỉ định thời gian, cho nên Ninh Ninh cũng không biết mình sẽ xuyên tới thời gian nào, có lẽ sẽ xuyên qua đến thời gian khi Thạch Trung Đường còn nhỏ, hoặc có lẽ xuyên qua đến ngày mà anh tự sát.
Trong tình huống không có gì có thể bảo đảm, cô ít nhất muốn bảo đảm một chút ——thời điểm “Người trong bức họa” bắt đầu quay, cô cần phải ở tại đoàn phim.
Nói cách khác, cô cần phải xuyên thành người nào đó trong đoàn phim.
– Người này phải có một chút đặc quyền, có thể tự do hành động trong đoàn phim. – Ninh Ninh đi qua đi lại trước cửa rạp chiếu phim, trong lòng suy tư, – Nghề tốt nhất là diễn viên, bởi vì nếu không phải là diễn viên, chẳng hạn như nghề kỹ thuật linh tinh như biên tập cắt nối, võ sư thì mình không thể làm được. Trong khoảng thời gian ngắn còn được, chứ thời gian dài chỉ sợ mình sẽ bị đoàn phim đuổi việc mất…
Từng điều kiện một đều lần lượt gạch bỏ, cuối cùng chỉ còn lại điều kiện cuối cùng người phụ họa.
Ninh Ninh đứng lại, nhìn người trông cửa:
– Cháu lựa chọn Vưu Linh.
Vưu Linh, một nữ diễn viên cùng thời đại với mẹ cô, sắm vai nữ số Linh Sơn công chúa trong “Người trong bức họa”.
Ninh Ninh lựa chọn bà ấy, ngoài việc đáp ứng được những điểm trên, còn có một nguyên nhân, chính là trong số mấy vai chính và phụ của bộ phim này, cô quen thuộc với Vưu Linh nhất, trên người nữ diễn viên này có rất nhiều điểm tương đồng với cô, chẳng hạn như ngoại hình xinh đẹp, chỉ có một lối diễn xuất duy nhất, từ lúc xuất đạo cho đến nay, diễn thuần một sắc đều là bình hoa mỹ nhân.
Thế cho nên Ninh Ninh đã từng được gọi là “Tiểu Vưu Linh” mà không phải “Tiểu Ninh Ngọc Nhân”.
Từ sự tức giận lúc ban đầu cho đến sự đồng cảm sau đó, Ninh Ninh không thể không tìm một số bộ phim và tài liệu của bà ấy để xem. Bây giờ, những bộ phim và tài liệu này có tác dụng rồi, so với những người không quen biết khác trong đoàn phim, cô có thể sắm vai Vưu Linh nhanh và tốt hơn, sẽ không làm cho người khác không nhìn ra cô là hàng giả.
– Chỉ định nhân vật Vưu Linh, một người một vé, đi vào rồi vé không còn giá trị.
Người trông cửa nhận vé chỉ định số lẻ trong tay cô, xé xuống, sau đó nhường ra cánh cửa phía sau,
– Đi vào đi.
Ninh Ninh đi một bước về phía cửa, nhìn bên trong tối om, cô không dám bước tiếp nữa.
Cho đến khi giọng nói của người trông cửa vang lên sau lưng, ông nói:
– Yên tâm đi, trong lúc phim đang chiếu, rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ bảo vệ khán giả.
– Vậy khi phim kết thúc thì sao ạ? – Ninh Ninh quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ đáng thương.
Người trông cửa yên lặng nhìn cô một chốc, nói:
– Tôi sẽ đón cháu.
Ninh Ninh ngây ra.
– Tôi sẽ đón cháu.
Ông trịnh trọng nói như một lời hứa, giọng nói trầm trầm chứa sức mạnh, giống như mây đen đè nát thành, hận không thể hóa thành đao, hóa thành kiếm, hóa thành tấm chắn bảo vệ cô.
– Cháu không cần sợ! Cháu không cần phải sợ ai hết!
Bảo vệ như vậy, quan tâm như vậy, ánh mắt như vậy, thân phận của ông gần như đã miêu tả sinh động, nhưng Ninh Ninh không biết có nên nhận ông ở chỗ này hay không…Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vì thế vội vàng quay đầu đi, đưa lưng về phía ông đáp vâng một tiếng.
– Cám ơn chú. – Cô nhẹ nhàng nói, sau đó cúi đầu đi vào cửa rạp chiếu phim.
Dọc theo đường đi, thấy cô tất cả nhân viên công tác đều ngừng công việc, họ qua tấm mặt nạ nhìn cô, không chút nào che lấp sự tham lam và khát vọng trong mắt, nhưng đúng như người trông cửa đã nói, họ rõ ràng nhộn nhạo rồi, nhưng lại không dám làm gì với cô.
Rạp chiếu phim Nhân Sinh đang bảo vệ cô, bảo vệ vị khán giả duy nhất của buổi tối hôm nay.
– Chị ngồi ở đây ạ. – Vẫn là cô gái nhỏ mang mặt nạ sĩ nữ kia, thái độ của cô gái còn ân cần hơn trước rất nhiều, ánh mắt cũng nồng nhiệt hơn trước rất nhiều, – Chị cần uống gì không ạ?
– Không, không cần. –Ninh Ninh giơ cốc trà sữa lên, – Chị có mang theo rồi.
Mặt nạ sĩ nữ thất vọng rời đi, chốc lát, đèn tắt, màn ảnh sáng lên.
Xuất hiện đầu tiên ở trên màn hình vẫn là hàng chữ:
“Bộ phim được dựa trên câu chuyện có thật.”
Sau đó đinh một tiếng giòn vang, giống như đũa ngọc đánh vào chén rượu.
Đinh, đinh, đinh, cũng với âm thanh giòn vang kia, một người đàn ông hát lên đầy ph óng đãng:
“Yêu rượu yêu thơ yêu mỹ nhân, cuộc sống hạnh phúc! Yêu rượu ham say ham tri kỷ, sinh tử một tấc vuông!”
Tiếng hát này giống như xuyên qua ngân hà bay đến, mà tên của Ninh Ninh cũng giống như hoa bên bờ sông, lặng lẽ nở rộ trên tấm áp phích nơi cổng lớn.
Bộ phim: “Người trong bức họa”.
Diễn viên chính: Thạch Trung Đường, Ninh Ninh
Hết chương