Mẹ đang rơi vào tình thế khó xử, chưa hạ quyết tâm được.
Vậy thì hãy để cô giúp mẹ quyết định đi.
Ninh Ninh đưa tay cho người đàn ông mang mặt nạ:
– Đưa cho tôi.
Dưới ánh đèn đường, mặt nạ cười nhìn cô.
– Người anh muốn nhất định là tôi. – Ninh Ninh nói, – Chẳng phải sao?
Cô đã phát hiện ra từ sớm, lựa chọn đầu tiên của người đàn ông mang mặt nạ này là cô, trong tình huống không thể thực hiện được mới chuyển mục tiêu sang mẹ cô.
Dưới tấm mặt nạ có tiếng cười cất lên, mang theo tia gian xảo, quả thực làm người ta tự hỏi mục đích anh ta dụ dỗ Ninh Ngọc Nhân có phải là để thu hút Ninh Ninh, sau đó khiến cho cô buộc phải nhận tấm vé xem phim từ anh ta hay không.
Vừa định đưa tấm vé trong tay cho Ninh Ninh, anh ta đột nhiên nghiêng tai, như thể nghe thấy thanh âm gì đó.
- ..Tới thật là nhanh.
Anh ta chậc một tiếng, không kịp đưa vé cho Ninh Ninh đã quay người chạy đi mất.
Anh ta vóc dáng cao to, nhưng lúc chạy lại không phát ra tiếng động gì, áo bào tù trắng tung bay trong gió, giống như một người giấy trong sách bị gió cuốn đi.
Sau đó, Ninh Ninh cũng nghe thấy thanh âm.
Là thanh âm gì? Tiếng bước chân, cùng với…
Cô quay đầu trong nháy mắt, một bóng người lao vút qua trước mắt cô cực kỳ nhanh.
Áo trắng ngắn, giày vải đen, sau lưng đeo một cái túi phình to, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ trắng như tuyết, trên mặt nạ là lửa cháy hừng hực.
Là người trông cửa.
– Mày muốn chạy đi đâu?
Ông cười dữ tợn với người đàn ông mang mặt nạ cười, không ngừng đuổi theo, sau mặt nạ, kéo ra một dải lửa dài, thiêu đốt, bay múa, nơi nào đi qua, không khí nơi đó bị thiêu đốt thành màu đỏ lửa.
Một thứ từ sau cái túi của ông rơi xuống, nằm dưới đất, xoay hai vòng, sau đó được Ninh Ninh cúi xuống nhặt lên.
Là một chiếc mặt nạ.
Cô cầm mặt nạ, ngẩng lên nhìn theo hướng ông chạy đi, người tuy đã đi rồi, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại mùi khét, rất gay mũi.
– Đó…đó là gì vậy?
Ninh Ngọc Nhân hoảng sợ chân mềm nhũn, bám vào tường hỏi.
– Đó có phải là người không?
Ông có phải là người không?
Họ vẫn là người không?
Ninh Ninh cũng muốn biết đáp án của vấn đề này.
Những ồn ào ở nơi này cuối cùng làm ảnh hưởng đến người khác, vài nhà dân quanh đó sáng đèn lên, cửa sổ mở ra, có người thò đầu ra, cách đó không xa, có mấy người chạy tới, loáng thoáng hình như có mấy gương mặt quen thuộc, có mấy giọng nói rất quen.
– Là người của đoàn phim tới tìm chúng ta. – Ninh Ninh quay sang, – Chúng ta trở về đi.
Nhưng mà Ninh Ngọc Nhân lại lui về phía sau một bước, lắc đầu nói.
– Chị không về đâu, dù sao giờ tình trạng chị như này, trở về cũng vô dụng.
Cô ấy yên lặng một chốc, bỗng nhiên khẽ cắn môi, ngẩng lên nói.
– Số đường Yên Chi, đúng không?
Ninh Ninh ngẩn người, rồi lại vừa bất đắc dĩ vừa chua xót trả lời:
– Đúng ạ.
Hai người cùng nhau đi đến địa điểm số đường Yên Chi, khi hai dãy đèn lồ||g quen thuộc xuất hiện, khi năm chữ “Rạp chiếu phim Nhân Sinh” đập vào mắt Ninh Ninh, cô lại bất giác nhẹ nhàng thở ra.
Nó thật sự ở đó, hơn nữa nó vẫn là dáng vẻ đó, bất kể là hai dãy đèn lồ||g treo trước cửa, hay là vị trí dán áp phích phim, đều không khác gì năm , nếu phải ép buộc nói điểm khác biệt, vậy thì chính là đèn lồ||g cùng cánh cửa thoạt nhìn mới hơn một chút.
Chỉ là cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Nhìn bốn phía, đúng rồi, người trông cửa không có ở đây.
Ninh Ngọc Nhân cũng nhìn bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, đưa mắt nhìn về phía cửa lớn không có người bảo vệ, đang định đi qua, lại bị Ninh Ninh ở phía sau kéo cánh tay lại.
– Đừng trốn vé.
Ninh Ninh còn nhớ rõ câu dặn dò của người trông cửa, vẻ mặt nghiêm túc nói với Ninh Ngọc Nhân.
– Trốn vé sẽ có hậu quả rất đáng sợ.
– Ha ha, nói đúng lắm, hậu quả trốn vé rất nghiêm trọng.
Một giọng nam rất quen thuộc vang lên phía sau cô, người chưa đến, nhưng mùi cháy khét lẹt đã xộc tới trước.
Ninh Ninh vừa quay đầu lại, quả nhiên là người trông cửa đã trở lại.
Theo động tác đi đường của ông, mặt nạ trong túi ở sau lưng va chạm vào nhau, kêu loảng xoảng.
Ninh Ninh nhìn nhìn ra sau lưng ông, không thấy được người đàn ông mang mặt nạ cười, cô nuốt khan nước miếng, không biết là anh ta đã chạy thoát, hay là đã biến thành mặt nạ ở trong túi của ông rồi.
Khi đi ngang qua Ninh Ninh, người trông cửa rất tự nhiên rút chiếc mặt nạ trong tay của cô đi, sau khi trở lại bên cửa lớn, ông ném cái túi sau lưng xuống đất, mở miệng túi ra, bên trong rất nhiều mặt nạ cả nam lẫn nữ, có khóc có cười, ông buông tay phải ra, mặt nạ trong tay thẳng tắp rơi vào trong túi.
Lúc sau ông từ từ quay đầu, nhìn hai người trước cửa:
– Có vé không?
Ánh mắt ông vừa không nhiệt tình cũng không lãnh đạm, nhìn người như nhìn miếng thịt heo trên thớt, mặc cho ai bị ông nhìn chằm chằm như vậy cũng đều sẽ cảm thấy sởn tóc gáy.
Ninh Ngọc Nhân lắp bắp trả lời:
– Có…cháu có…
– Một người một vé, vào rồi hết giá trị.
Người trông cửa nhận vé từ tay cô ấy, lòng bàn tay cô ấy đổ mồ hôi, vé đã ướt đẫm, ông thản nhiên xé tấm vé, tránh ra nhường đường, lạnh nhạt nói:
– Đi vào đi.
Ninh Ngọc Nhân ngực hơi phập phồng, nhìn bóng tối bên trong cánh cửa, sau đó lại nhìn về phía Ninh Ninh, cuối cùng cắn răng, nhắm mắt nhắm mũi đi vào.
Cô ấy đi vào rồi, người trông cửa lập tức đứng chắn trước cửa, một lần nữa như vị tướng chặn cánh cửa.
– Cháu thì sao? – Ông nhìn Ninh Ninh, hỏi, – Cháu muốn đi về luôn chưa?
Ánh mắt ông nhìn Ninh Ninh giống với ánh mắt đã nhìn Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ninh ngơ ngẩn một lúc lâu, đang muốn hỏi ông một câu: Chú không biết cháu hay sao?
Phía sau, bỗng lại vang lên một giọng nói biếng nhác, hỏi:
– Em muốn đi về luôn chưa?
Ninh Ninh quay đầu lại, cách đó không xa, Thạch Trung Đường đang dẫm lên ánh trăng đi về phía cô, biểu cảm trên mặt cười như không cười, đôi mắt đào hoa từ từ dịch chuyển, chuyển tới người trông cửa bên cạnh, sau đó mày dựng lên, huýt sáo.
Ninh Ninh theo ánh mắt anh nhìn lại, sau đó mồ hôi trên trán túa ra.
Bên cạnh người trông cửa, có một tấm áp phích.
Đó là một tấm áp phích cổ phong, trên tấm áp phích vẽ một nơi sâu trong lãnh cung, cỏ cây hoang vắng, phi tử tóc trắng xóa, treo cổ dưới một cây hòe.
Bộ phim: “Tranh sủng”.
Diễn viên chính: Sở Thu Nhi.
Mà nay, mắt thường có thể thấy được, vị trí trống sau cái tên Sở Thu Nhi bỗng nhiên hiện ra ba chữ —— Ninh Ngọc Nhân.
Người trông cửa: …
Ninh Ninh: …
Thạch Trung Đường:…
Bầu không khí đáng sợ nhất đột nhiên an tĩnh, mẹ ơi, con nên giải thích thế nào với mẹ về hiện tượng siêu tự nhiên này đây?
– Chà, tình huống này là thế nào đây? – Thạch Trung Đường giống như một con mèo tò mò, đi thẳng đến trước tấm áp phích, đưa tay ra sờ lên trên cái tên, xoa xoa ngón tay, trên đó không có dấu vết mực mới viết, vì thế càng thêm hứng thú, quay đầu lại hỏi Ninh Ninh,
– Vừa rồi em cũng nhìn thấy đúng không?
- …Em không nhìn thấy gì cả. – Ninh Ninh trợn mắt nói dối.
– Vừa nãy đột nhiên có thêm một cái tên đó. – Thạch Trung Đường nói.
– Không có, trên đó vẫn luôn có hai cái tên. – Ninh Ninh căng da đầu đáp.
Thạch Trung Đường không nói gì nữa, anh cười như không cười nhìn Ninh Ninh, nhìn cho đến khi cô tê dại cả da đầu, mới nói:
– Vậy được rồi, coi như anh nhìn nhầm.
Sau đó anh quay người và đi thẳng đến cửa rạp chiếu phim.
Hết chương