– Sở trường mà Trung Đường am hiểu nhất không phải diễn xuất. – Đạo diễn Thạch nói, – Mà là hướng dẫn diễn viên.
Chung quanh không có ai khác, ông nhìn người thanh niên tài hoa hơn người rồi lại bị chính tài hoa của mình làm cho khó khăn sụp đổ ở trước mặt mình, tính nhân cơ hội này đánh thức anh ta.
– Về điểm này cháu không bằng nó.
Đạo diễn Thạch nói,
– Cháu luôn theo đuổi nữ diễn viên hoàn mỹ, nhưng mà trên thế giới này nào có người hoàn mỹ chứ, vì vậy cháu không thể dành tâm tư để đi làm chút chuyện mà đạo diễn nên làm, ví dụ như dạy dỗ đào tạo diễn viên chẳng hạn được hay sao?
Trần Quan Triều méo miệng, có vẻ không phục:
– Cháu có dạy dỗ rồi…
– Quá kém, lại lần nữa đi, đổi diễn viên khác…Đây là cháu dạy dỗ à?
Đạo diễn Thạch cười hà hà vỗ vỗ cái bụng phệ của mình, phát ra âm thanh bồm bộp.
Trần Quan Triều đỏ mặt lên.
– Chúng ta là đạo diễn mà không phải vật trang trí, dạy dỗ diễn viên cũng là công việc của chúng ta.
Đạo diễn Thạch thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn anh ta.
– Lấy Vưu Linh làm ví dụ đi, nếu là cháu, cháu sẽ hướng dẫn con bé diễn cảnh hôm nay như thế nào nào?
Trần Quan Triều cúi đầu ngẫm nghĩ, mới ngẩng lên nói:
– Trước tiên cháu sẽ giải thích diễn xuất cho cô ấy, nói cho cô ấy ở nơi này thì phải diễn như thế nào, phải bộc lộ ra cảm giác và cảm xúc như thế nào.
Trên thế giới này có người ngốc về diễn xuất, cũng có người ngốc về đạo diễn, anh ta nhanh chóng quên hết tất cả mọi thứ chung quanh và rơi vào chính bản thân mình, lấy ra kịch bản vẫn luôn mang theo người, vừa xem kịch bản vừa dùng bút viết viết vẽ vẽ trên đó.
Đầu tiên anh ta viết một chữ ghét bên cạnh lời thoại “Tường này quá bẩn, không được treo ta lên đó”.
– Trước tiên phải diễn ra được sự chán ghét.
Trần Quan Triều vừa viết vừa lẩm bẩm.
– Cô ấy không phải thật sự là không ưa chỗ ở này, mà là ngại nam chính, cô ấy muốn chia tay với nam chính.
Lúc sau, gạch một đường dưới câu độc thoại trong lòng “Chàng chết đi thì tốt rồi, ta sẽ được tự do.”
– Sau đó phải diễn được hận.
Tràn Quan Triều vừa gạch vừa lẩm bẩm một mình.
– Đối với cô ấy nam chính chỉ là một trai lơ cô độc tịch mịch, thứ đồ chơi này còn dám cưỡng ép cô ấy, ra lệnh cho cô ấy, thậm chí còn uy hiếp cô ấy. Cô ấy từ trước tới nay chưa từng bị sỉ nhục như vậy, cô ấy hận không thể bắt hắn chết.
Ánh mắt đi xuống dưới, bút cũng đi theo xuống dưới, chấm mạnh vào trên câu “Dậy đi” của công chúa Linh Sơn.
– Cái này là lo lắng hay là yêu đây?
Anh ta nhíu mày, gạch gạch sửa sửa viết viết nửa ngày, do dự nửa ngày mới đưa ra kết luận:
– Hẳn là lo lắng rồi. Cô ấy đến giờ vẫn chưa xác định được tình cảm của mình.
Cho đến cảnh diễn cuối cùng, ánh mắt công chúa Linh Sơn phức tạp nhìn nam chính bị thương trước mặt mình, Trần Quan Triều thở ra nhẹ nhõm, viết xuống chữ “yêu” ở bên cạnh, sau đó đưa kịch bản đã được viết diễn giải chi chít cho đạo diễn Thạch xem, nói:
– Chính là như vậy, diễn theo diễn giải trên đó, chuẩn cơm mẹ nấu rồi chú ạ.
Đạo diễn Thạch phì cười, nói:
– Trên lý luận như cháu viết là không sai, nhưng không phải tất cả diễn viên đều diễn theo đúng như thế.
Nụ cười tràn ngập tự tin của Trần Quan Triều cứng đờ.
– Mỗi một diễn viên đều khác nhau, có diễn viên cháu có thể nói trước, có diễn viên tốt nhất nên nói tạm thời, có diễn viên cháu có thể nói nhiều hơn, có diễn viên cháu phải nói ít hơn, để họ tự lĩnh hội và thể nghiệm.
Đạo diễn Thạch nói,
– Giống như Vưu Linh vậy, con bé chính là loại hình tốt nhất ít nói, tốt nhất nói tạm thời.
Nói xong rồi, đạo diễn Thạch lấy kịch bản trong tay Trần Quan Triều, ở cuối kịch bản thêm một chữ, sau đó cho anh ta xem:
– Giờ cháu xem lại đi, xem Trung Đường làm như thế nào.
Trần Quan Triều nhận lấy, phát hiện ông thêm vào chính là hai câu thoại mà Thạch Trung Đường tạm thời thêm vào.
– Để ta chết đi không phải càng tốt hay sao? Ta chết rồi, nàng sẽ được tự do.
Trần Quan Triều nhìn câu đầu tiên, yên lặng rất lâu, cho đến khi đạo diễn Thạch ở bên chỉ ra:
– Câu này, là câu nói trong lòng của công chúa Linh Sơn.
Những lời này như được khai sáng khiến Trần Quan Triều đột nhiên ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhìn câu thoại tiếp theo.
– Nàng không nỡ để ta chết.
– Câu này…
Trần Quan Triều lẩm bẩm.
– Là câu trả lời trong lòng công chúa Linh Sơn.
Chẳng trách cảnh diễn cuối cùng, cảm giác hoàn toàn khác biệt với ngày hôm qua, bởi vì ngày hôm qua hay là hôm trước, nam nữ chính đều là tình duyên sương sớm, nhưng mà hiện tại, Thạch Trung Đường chỉ dùng hai câu nói đã gõ mở cánh cửa trái tim của công chúa Linh Sơn, đào ra tâm tư mà cô từ trước tới nay không chịu thừa nhận, để cô tự mình xem, để khán giả xem.
Từ lúc bộ phim này bắt đầu quay tới nay, đây có thể coi là lần đầu tiên công chúa Linh Sơn bộc lộ chân tình, đương nhiên sẽ hoàn toàn khác so với lúc trước, chẳng những bản thân cô ấy kinh ngạc, mà ngay cả khán giả cũng kinh ngạc, bởi vì diễn xuất của Thạch Trung Đường đã mang lại cho họ một hiệu quả “sự thật được tiết lộ”.
– Chịu khó học đi cháu.
Đạo diễn Thạch vỗ vỗ bả vai Trần Quan Triều.
– Thứ cháu cần học còn rất nhiều, đừng cứ mãi ôm “Bóng Ma rạp hát” không buông bỏ được.
Nói xong, ông lè lưỡi như đứa trẻ, nói tiếp với Trần Quan Triều:
– Nam chính trong “Người trong bức họa” tốt hơn cháu một chút, nó ít nhất si mê bức họa mỹ nhân, còn cháu viết một đống chữ vuông là si cái gì?
Bị mắc kẹt trong quá khứ, bị mắc kẹt ở trong người trong bức họa, ngoài Trần Quan Triều, trên thế giới này có bao nhiêu người như thế?
Lúc hai người họ đều vắng mặt, đoàn phim cũng tạm dừng, mọi người nhân lúc này nghỉ ngơi một chút.
– Cảnh diễn vừa rồi diễn tốt lắm.
Thạch Trung Đường vừa lấy khăn lau huyết tương trên cổ vừa đưa một cái khăn sạch khác qua:
– Này.
Trên mặt Ninh Ninh cũng dính huyết tương, cô nhận lấy, chậm rãi lau vết máu trên mặt.
– Sao vậy?
Ánh mắt Thạch Trung Đường rơi xuống đùi cô, cười mỉm.
– Đang nghiên cứu cảnh kết cục à?
Ninh Ninh đang ngồi trên ghế, sau tai kẹp một cái bút, một quyển kịch bản đặt trên đùi, trên đó viết chi chít, không hề ít hơn so với Trần Quan Triều.
Không chỉ có đạo diễn muốn nghiền ngẫm tâm tư nhân vật, tự hỏi diễn như thế nào mà ngay cả bản thân diễn viên cũng phải học tập về phương diện này, cho nên nếu bạn phát hiện kịch bản trong tay một diễn viễn trống trơn…thật ngại quá, có lẽ bạn đã thấy một quyển kịch bản giả rồi, hoặc là thấy một diễn viên giả rồi.
– Anh quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch của em rồi.
Ninh Ninh tức giận nói, nhưng hai má phồng lên một lúc lâu, cuối cùng vẫn yếu ớt nói:
– …Anh càng ngày diễn càng đỉnh.
Thạch Trung Đường cười.
– Anh cũng có lòng riêng mà. – Anh nói. – Diễn xong cảnh này sớm thì chúng ta có thể diễn cảnh tiếp theo rồi. Đó là cảnh mà anh thích nhất đó.
Khóe miệng Ninh Ninh run rẩy lên.
Cảnh diễn tiếp theo: Cảnh hôn.
Bộ phim “Người trong bức họa” đã quay được hơn phân nửa, phân đoạn kế tiếp, xung đột càng ngày càng kịch liệt, công chúa Linh Sơn cuối cùng cũng mở rộng cửa lòng, đã yêu người đàn ông không ngừng theo đuổi mình này.
Nhưng mà anh đã chết.
Vào giây phút cô sống lại kia, anh bị thương nặng mà chết, trong nháy mắt đó cô biết được mình yêu anh thì anh đã chết.
Đây là một mối tình đầu vừa bắt đầu thì đã kết thúc.
Thạch Trung Đường đột nhiên dựa vào người Ninh Ninh, động tĩnh khá lớn, những người khác đều nhìn về bên này, thấy là hai người họ thì hiểu ý cười, bởi vì mọi người đều biết Thạch Trung Đường đang theo đuổi Ninh Ninh, cho nên cho rằng lại là chút trò thả thính nhỏ của anh.
Nhưng trên thực tế không phải như thế.
– Anh không sao chứ?
Ninh Ninh nhìn mồ hôi lạnh rịn ra trên mặt anh, đứng lên nhường chỗ cho anh.
– Anh ngồi đi, em đi gọi bác sĩ.
Tay trái Thạch Trung Đường ấn lên vai Ninh Ninh, ấn cô ngồi trở về.
– Anh không sao.
Anh cắn răng nói, dùng khăn lông che mặt mình lại, giọng nói rầu rĩ từ sau chiếc khăn truyền ra.
– Đừng làm kinh động đến người khác.
Bởi vì từng cùng trải qua chuyện giống nhau, Ninh Ninh cực kỳ đồng cảm với anh, cô thật sự không làm kinh động đến người khác, thậm chí…Cô cúi xuống nhìn tay mình được tay anh bao lấy, không hề rút tay ra.
Tay cô rất nóng, tay anh rất lạnh, giống như tay người chết.
– Anh đừng đến rạp chiếu phim kia nữa.
Cô một lần nữa nhắc nhở anh.
– Một lần đã như này rồi, nếu thêm lần nữa không biết anh có xuống giường đi lại được không nữa.
Tay trái Thạch Trung Đường phủ lên bàn tay cô, thấp giọng nói:
– …. Em…vì sao em lại vào rạp chiếu phim?
- …
Vấn đề này làm Ninh Ninh lặng thinh rất lâu, mới chậm rãi lên tiếng.
– Em là diễn viên, nhưng không phải thiên tài giống như anh. Có một thời gian em diễn cực kỳ tệ hại, chẳng khác gì tên hề gây trò cười cho người khác. Ngoài ném mình vào rạp chiếu phim, ngoài hết lần này đến lần khác biến mình thành người khác, em không nghĩ ra được cách nào để nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình cả.
Thạch Trung Đường buông khăn lông, đôi mắt đào hoa kinh ngạc nhìn cô.
– Làm gì mà nhìn em như vậy?
Ninh Ninh cảm giác trên người phát ngứa, không nhịn được cọ lưng vào ghế dựa.
– Đây là lần đầu tiên em nói chuyện của em cho anh nghe.
Ánh mắt Thạch Trung Đường trở nên dịu dàng.
– Đúng rồi, em tên là gì?
Ninh Ninh cảnh giác lên:
– Anh hỏi cái này làm gì?
Thạch Trung Đường cất giọng như làm nũng:
– Nói cho anh biết được không?
Ninh Ninh càng cảnh giác:
– Biết rồi thì có ý nghĩa gì?
– Đối với em có ý nghĩa nha.
Thạch Trung Đường cười càng ngọt ngào, cơ thể nghiêng dựa vào cô, giống như hai con thiên nga trong nước, đầu dán sát vào nhau, dịu dàng nói:
– Tha hương nơi dị quốc, không, ở một thời không khác, có một người gọi tên của em, tên thật sự của em….Em không thích hay sao?
– Em không thích. – Ninh Ninh cương quyết.
Cô hạ quyết tâm rồi, cô sẽ không nói tên mình cho bất kỳ ai biết cả, bởi vì phương thức chiếu phim của rạp chiếu phim Nhân Sinh là tấm áp phích dán ở cửa, trên tấm áp phích có viết tên diễn viễn và tên bộ phim, bạn cảm thấy hứng thú bạn cầm vé đi vào…Cho nên nói tên thật cho người khác là một chuyện cực kỳ đáng sợ, bạn không biết đối phương có canh giữ ở cửa hay không, bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng bao nhiêu năm chờ tên của bạn xuất hiện.
– Em sợ phải không?
Thạch Trung Đường nghiêng đầu, ánh mắt sáng trong nhìn cô, tựa như chọc thủng tâm sự của công chúa Linh Sơn, chọc thủng tâm sự của cô:
– Em sợ anh đi tìm em phải không?
Ninh Ninh ngước lên nhìn anh chăm chú, tựa như tâm sự của công chúa Linh Sơn đã bị chọc thủng, sau đó không biết phải nói gì mà cứ nhìn anh như vậy.
Người đàn ông trẻ tuổi này có một ma lực, dăm ba câu của anh thôi là có thể quấy nhiễu trái tim Ninh Ninh, anh thậm chí làm lẫn lộn cảm quan của Ninh Ninh, làm cho cô càng ngày càng không phân biệt rõ mình đang ở trong phim hay là ở ngoài phim, không phân biệt rõ mình cùng với công chúa Linh Sơn là khác nhau.
Cô càng ngày càng giống công chúa Linh Sơn.
Một mặt thì hận anh không đi tìm chết, một mặt lại không nỡ để anh chết.
Một mặt sợ sự theo đuổi của anh, một mặt lại hy vọng anh thật sự có thể kiên trì tiếp tục.
– Được rồi được rồi. Mọi người chuẩn bị đi.
Tiếng vỗ tay của Đạo diễn Thạch làm gián đoạn ánh nhìn của họ, cũng kéo Trần Quan Triều đang mất hồn mất vía trở về.
– Chuẩn bị cảnh tiếp theo.
Cảnh diễn tiếp theo là cảnh hôn.
Vô số thanh kiếm đánh úp lại, dày đặc như lưới đánh cá.
Thạch Trung Đường cầm kiếm nghênh đón, người đi qua lưới kiếm, nơi nào đi qua, từng thanh trường kiếm rơi xuống, thích khách một đám ngã xuống, cho đến cuối cùng, trong rừng trúc chỉ còn một mình anh đứng thẳng tắp, những người khác đều nằm trong vũng máu.
Trúc màu xanh lá, máu tươi trên mũi kiếm nhỏ xuống, cùng với kiếm khách bạch y, tạo nên một hình ảnh tươi sáng và tráng lệ trước ống kính.
Thạch Trung Đường nhắm mắt, kiếm từ trong tay rơi xuống, cả người ngã quỵ xuống đất.
Khi anh lần nữa mở mắt ra, trời đã tối rồi, bên cạnh có đống lửa đang cháy, một cô gái áo trắng ngồi bên đống lửa, sáng tỏ như một vầng trăng tròn, chiếu sáng toàn bộ ban đêm.
Lửa cháy bập bùng, ánh lửa nhảy lên trên mặt Thạch Trung Đường, anh cười yếu ớt với Ninh Ninh:
– Ta mệt mỏi quá.
Ninh Ninh mặt không chút biểu cảm nhìn anh.
– Cho ta một chút khen thưởng đi.
Anh dịu dàng nói, mang chút đáng thương nhìn cô.
– Ta ngốc nghếch theo đuổi em không cầu hồi báo như thế…Cho ta chút khen thưởng nho nhỏ, để ta có thể tiếp tục kiên trì…
Ninh Ninh ngây người.
Lúc anh nhìn cô như thế này, lúc anh nói ra lời này, cảm quan của cô đã hoàn toàn lẫn lộn với công chúa Linh Sơn.
Mọi thứ xung quanh cô bắt đầu mờ ảo, từng cây từng cây trúc xanh từ dưới đất chui lên, từ phía sau cô chạy dài tứ phương, nơi nó đi qua, đạo diễn Thạch biến mất, Trần Quan Triều biến mất, mẹ biến mất, máy quay phim biến mất, toàn bộ đều biến mất.
Chỉ còn lại thi thể đầy đất, chỉ còn lại hai người họ.
Như trăng nhô lên khỏi mặt nước, như hoa trong gương nở rộ trước mắt, ranh giới giữa giả và thực đã mất đi giới hạn, vạn vật như mộng như ảo.
Ninh Ninh ngồi xuống bên Thạch Trung Đường, chậm rãi ôm anh vào ngực.
Anh nhìn cô, rõ ràng cả hai đã ân ái triền miên vô số lần trong trướng Phù Dung, ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập sự kinh ngạc khẩn trương, như là không nghĩ tới mình sẽ thật sự được hồi báo.
Ninh Ninh không khỏi thấy buồn cười.
Cô mang theo nụ cười này, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, như hôn trăng trong nước, như hôn hoa trong gương.
– Sự theo đuổi của chàng…
Cô mở mắt ra, cúi nhìn anh.
– Đã làm cho em không còn thấy cô độc nữa.
Hòa tan lẫn nhau, sau khi mất đi giới hạn, cảnh quay càng lúc càng thêm thuận lợi.
Rất nhanh, ngày đó đã đến.
Ngày mùng tháng , “Người trong bức họa” đóng máy.
Hết chương