Hai người đến sớm, lễ tang còn chưa bắt đầu.
Ninh Ninh biết vì sao Lý Bình Bình lại tới sớm như vậy rồi.
– Bùi tiên sinh, xin hãy nén bi thương.
Lý Bình Bình ôm bó hoa, đi thẳng đến chỗ một người đàn ông, chào hỏi thân thiết với anh ta.
Người đàn ông này là chồng của người chết.
Anh ta mặc một bộ vest đen đắt tiền, lúc cúi xuống xem thời gian để lộ ra một chiếc đồng hồ nổi tiếng, có câu người đẹp vì lụa, huống chi anh ta vốn đã anh tuấn sẵn rồi.
Nhưng mà Ninh Ninh không dám tiếp cận anh ta.
– Em gái đây là?
Lý Bình Bình có vẻ như không muốn giới thiệu cô, nhưng càng không muốn để lại ấn tượng không lịch sự trước mặt anh ta, vì thế đành phải gượng ép nói:
– Đây là đồng nghiệp của em cùng Yến Tình, tên Vân Lâm ạ.
– Chào em. – Người đàn ông chìa tay ra với Ninh Ninh, – Cảm ơn em đã tới tham dự lễ tang của Yến Tình, anh là chồng cô ấy, Bùi Huyền.
Đây là nguyên nhân Ninh Ninh không dám tiếp cận anh ta.
Bùi Huyền.
Anh ta chính là người trông cửa tiền nhiệm đã chạy trốn khỏi Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Có phải cùng một người không?
Ninh Ninh nhìn gương mặt anh ta, lúc thì cảm thấy rất giống, lúc thì lại thấy không giống, cô khi ấy gấp rút đưa Thạch Trung Đường chạy trốn, không rảnh chú ý đến trông anh ta cụ thể như thế nào.
Chỉ là cảm thấy môi họ rất giống, đều là môi mỏng lạnh nhạt vô tình.
– Này. – Giọng nói rất không vui của Lý Bình Bình vang lên bên tai Ninh Ninh.
Cô bấy giờ mới có phản ứng, cô đã bắt tay với Bùi Huyền được khá lâu rồi.
Dựa theo thiết lập nhân vật của mình, cô vội rút tay về, thẹn thùng cúi đầu.
– Vân Lâm, phải không?
Anh ta cười như không cười nhìn cô, thái độ với cô có vẻ khác với Lý Bình Bình, điều này làm cho Lý Bình Bình vẫn luôn bị lạnh nhạt thấy cực kỳ phẫn nộ.
Chờ đến khi Bùi Huyền bị nhân viên nhà tang lễ gọi đi rồi, Lý Bình Bình lạnh lùng nói:
– Chúng ta là bạn, đúng không?
Ninh Ninh gần như có thể đoán được câu tiếp theo của cô ta, nhưng vẫn rất phối hợp nói:
– Phải, có chuyện gì?
– Vậy cậu cách xa anh ấy một chút.
Lý Bình Bình hừ lạnh, sau đó đưa mắt nhìn theo bóng dáng Bùi Huyền, dùng giọng điệu chắc chắn nói.
– Anh ấy là của tôi.
Ninh Ninh đương nhiên sẽ không đoạt người đàn ông của cô ta, chỉ thấy nhận thức của mình càng sâu sắc hơn – rốt cuộc có rất nhiều người ngay sau khi đồng nghiệp hoặc bạn bè vừa chết đã muốn chồng của người ta rồi.
Lúc sau khách khứa đông dần, lễ tang bắt đầu, từng bó hoa cúc được đặt trên quan tài, trên sảnh có hai đầu bạc khóc rất thảm thương, Ninh Ninh nghe thấy có tiếng xì xào:
– Đó là bố mẹ của Yến Tình à, trông thương thật, không ngờ lại có đứa con gái bất hiếu như vậy?
Hở?
Không phải là nên thương xót kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh hay sao? Sao lại thành kẻ đầu bạc tiễn con bất hiếu rồi?
Cũng may là có người có nghi vấn giống cô, cất tiếng dò hỏi:
– Sao vậy? Nói nghe chút đi.
– Cô không biết à, Yến Tình là bởi vì ăn trộm mà bị phát hiện, còn bị tố cáo đến trường học, vì hổ thẹn quá mới tự sát. Ôi, tội nghiệp nhất là chồng cô ta, vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn như thế, sự nghiệp còn đầy hứa hẹn, lấy người nào không lấy lại lấy phải một cái giầy rách đó…
Những lời đồn đại, những lời đàm tiếu, những lời dị nghị, đạo đức giả tràn ngập cả đám tang như sương khói, khiến người ta khó thở.
– Nhanh kết thúc đi. – Ninh Ninh thầm nói trong lòng.
Sau khi lễ tang kết thúc, cô bắt đầu cuộc sống của nhân vật mà cô sắm vai rồi.
– Vé chỉ định số lẻ, có thể xuyên thành bất kỳ người nào ngoài nhân vật chính.
Vừa trở về ký túc xá, Ninh Ninh vừa dọn dẹp đồ, vừa nghĩ.
– Anh ta hoặc là cô ta rất có khả năng ở bên cạnh mình, thậm chí còn biết mình…
– Cậu đang làm cái gì đấy? – Lý Bình Bình đi vào cửa hỏi.
– Tổng vệ sinh.
Ninh Ninh quay đầu nhìn cô ta, nghĩ bụng: Như cô ta vậy, rất có khả năng là một khán giả khác.
– Vậy cậu quét dọn bên chỗ tôi chút đi, tôi ra ngoài ăn cơm trước đây.
Lý Bình Bình buông một câu rồi bỏ đi.
Nhìn cô ta đi rồi, Ninh Ninh mới quan sát căn phòng trước mặt.
Căn phòng của một người có thể phản ánh tính cách của một người, đặc biệt là nghề giáo viên, đặc biệt là người có tính cách cổ hủ và không có sinh hoạt về đêm như Vân Lâm, sau khi hết giờ làm, căn phòng chính là nơi về duy nhất của cô ấy, và là nơi cô ấy dành phần lớn thời gian trong ngày.
Vì vậy, nếu bạn muốn biết cô ấy là người như thế nào, bạn có thể bắt đầu với phòng của cô ấy.
– Bắt đầu thôi.
Ninh Ninh tự nói với mình.
– Không muốn để khán giả khác phát hiện ra, mình cần phải hoàn toàn trở thành Vân Lâm.
Một bộ phim tên là “Vân Lâm” đã bắt đâu, thân là diễn viên chính Ninh Ninh sẽ đóng vai giáo viên trung học tên là Vân Lâm.
Đây là một nữ giáo viên mà học sinh rất sợ, Ninh Ninh phát hiện ra chỉ cần cô đứng ở hành lang nửa giờ, thì toàn bộ học sinh ở một nửa hành lang đều im như ve sầu mùa đông.
Dựa theo phản ứng của họ, Ninh Ninh đẩy mắt kính, đúng lúc điều chỉnh biểu cảm cùng ánh mắt của mình một chút, biểu cảm của cô càng nghiêm túc hơn, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, học sinh nhìn giáo án trong tay cô như nhìn thấy roi da, cô đi lên bục giảng, nhìn khắp cả lớp, ngay cả một người cũng không dám ngẩng lên nhìn cô.
– Đến giờ học rồi. – Ninh Ninh cất giọng uy nghiêm, – Đứng dậy.
Roạt một cái, toàn bộ học sinh đứng lên, cùng hô to:
– Chúng em chào cô ạ.
Lúc sau, cô bắt đầu máy móc theo sách vở, à đúng, chính là đọc theo giáo án, hoặc là để học sinh đi lên nghe viết, nhưng mà cô không viết lên bảng – bởi vì chữ viết của cô rất khác với của Vân Lâm, vì cô sợ bị người ta nhìn ra, cho nên cô sẽ cố gắng giảm bớt thời gian viết lên bảng.
Phương pháp dạy học như vậy hiển nhiên là khác hoàn toàn với cách làm thường ngày của cô, nhưng không có ai dám chỉ trích cô. Ninh Ninh nhìn đám học sinh, cố ý đọc thơ cổ sai một âm, mấy học sinh xuất sắc liếc nhau, đều lựa chọn im lặng, không dám đứng lên chỉ ra chỗ sai của cô.
Phản ứng của họ chứng minh phỏng đoán của Ninh Ninh, cô giáo Vân Lâm này – người sẽ bị bắt nạt như bánh bao trước mặt người lớn không ngờ lại mạnh mẽ lạnh lùng ở trước mặt trẻ vị thành niên, đúng là điều bất ngờ.
Đúng vào lúc này, chuông tan học vang lên, Ninh Ninh gập giáo án lại:
– Đứng dậy.
Lại roạt một tiếng, toàn bộ học sinh đứng dậy:
– Chúng em tạm biệt cô giáo ạ.
Hiệu quả giảng dạy của lớp học này tất nhiên là rất kém, đáng để chúc mừng chính là, các học sinh không cần phải tiếp tục tiếp thu sự đầu độc như vậy nữa, bởi vì ngày kia là kỳ nghỉ hè rồi, họ ít nhất có thể được nghỉ hè một tháng, mà Ninh Ninh thì lại muốn dùng một tháng này để luyện viết bảng, làm quen với giáo án, cố gắng vào lần giảng bài tới không để cho học sinh nhìn ra điểm bất thường của cô.
Nhưng sự biến hóa của mọi việc luôn vượt ngoài kế hoạch của mọi người.
Sự kết thúc của buổi lễ tang Yến Tình lại chính là sự bắt đầu của cô.
– Có thể gả cho anh được không?
Khi những lời nói này được thốt ra từ miệng đối phương, Ninh Ninh ngây ra rất lâu, nửa ngày mới a một tiếng, nét mặt mù mịt hỏi:
– Anh vừa nói gì cơ?
– Lần gặp mặt ở lễ tang, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Bùi Huyền ăn mặc chỉnh tề, mang mắt kính gọng vàng đứng ở trước mặt cô, ánh mắt chân thành nhìn cô:
– Em có đồng ý gả cho anh, làm vợ của anh không?
Ninh Ninh cảm thấy sau lưng mình túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cô phát hiện ra mình không thể nào cự tuyệt anh ta được.
Không phải cô không thể, mà là Vân Lâm không thể.
Khi tổng vệ sinh phòng, cô đã tìm được nhật ký của Vân Lâm, Ninh Ninh không thể ngờ được rằng, giáo viên ngữ văn bề ngoài nghiêm túc cổ lỗ sĩ như nữ tu thế kỷ trước lại có một trái tim phấn hồng thiếu nữ như thế.
Nhật ký của cô ấy hoàn toàn là một quyển nhật ký yêu đơn phương.
Đối tượng yêu đơn phương…là bạn trai của bạn cùng phòng Yến Tình, Bùi Huyền.
“Ngày mùng một tháng Một, Tình, mình đã yêu Bùi tiên sinh ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Ngày mùng tháng Hai, mưa. Mình gặp Bùi tiên sinh trên phố, anh ấy cùng với Yến Tình đi dạo phố, anh ấy chỉ chuyên tâm che ô cho cậu ấy, còn vai mình thì bị ướt hết. Mình vội chạy đến cửa hàng bên cạnh mua một cây ô, đợi mãi cho đến khi họ đi vào phòng rồi mà mình vẫn chưa dám đưa ô cho anh ấy.”
“Ngày mùng tháng Mười. Yến Tình mang về một hộp chocolate nhập khẩu nước ngoài, nói là Bùi tiên sinh tặng cậu ấy, cậu ấy đưa mình một cái, mình không nỡ ăn, vẫn luôn giữ gìn nó.”
“Ngày tháng Ba, mưa. Ghét thật…Chocolate ch ảy nước rồi.”
“Ngày mùng tháng Tư, Yến Tình nói Bùi tiên sinh đã cầu hôn cậu ấy rồi, mình thật quá hâm mộ cậu ấy, mình cũng muốn có được người yêu hoàn mỹ như thế, có được một tình yêu hoàn mỹ, sau đó cũng có một hôn lễ hoàn mỹ như thế.”
Cả một quyển nhật ký đầy ắp là những lời yêu say đắm không thể nói ra.
Một người như vậy, bảo cô ấy làm sao có thể từ chối lời cầu hôn của người trong lòng mình được?
….Trên mặt tình cảm không thể từ chối, vậy thì chỉ có thể từ đạo nghĩa mà từ chối thôi. Ninh Ninh ôm chặt lấy mình, quay mặt qua chỗ khác, c ắn môi dưới nói:
– Yến Tình vừa mới qua đời, chúng ta không thể…
Bùi Huyền ngây ra, cười khổ:
– Xin lỗi em, là anh quá nóng vội.
Hai người đứng dưới ánh đèn đường của trường học, đã muộn rồi, học sinh đều đã nghỉ hè về nhà, toàn bộ phòng học đều đen như mực, chỉ có hướng ký túc xá của nhân viên nhà trường là còn sáng đèn.
Ninh Ninh yên lặng một hồi, đột nhiên hỏi:
– Vì sao lại là em?
Bùi Huyền có tư cách để người khác yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng là Vân Lâm thì không có. Diện mạo của cô ấy rất bình thường, vóc dáng còn hơi mập, bởi vì ăn mặc quá cổ hủ quê mùa, cho nên rõ ràng là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi thôi nhưng nhìn lại chẳng khác gì bà cô trung niên ra ngoài đi chợ mua thức ăn cả.
Bà cô trung niên ít nhất ánh mắt hiền lành, ánh mắt của cô lại có chút hung dữ.
Chính là ánh mắt của chủ nhiệm lớp làm cho học sinh sợ nhất.
– Em không xinh đẹp, tính cách cũng không đáng yêu, vì sao anh lại chọn em? – Ninh Ninh hỏi anh ta.
Đây là phản ứng rất bình thường, dù là bản thân Vân Lâm đối mặt với tình huống này đoán chừng phản ứng đầu tiên chính là đáp ứng, phản ứng thứ hai chính là nghi ngờ đối phương chỉ chơi đùa cô thôi.
- …Anh chỉ thấy rất mệt mỏi.
Bùi Huyền chợt thở dài, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp hơi cong xuống, thoạt nhìn như không chịu nổi gánh nặng:
– Yến Tình vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nhưng mà em ấy…Hiện tại anh chỉ muốn tìm một cô gái bình thường mà thôi.
Nói xong, anh ta ngẩng lên nhìn Ninh Ninh, ánh mắt vừa mỏi mệt vừa dịu dàng:
– Như em vậy.
Ninh Ninh như là bị anh ta nhìn chăm chú mà thẹn thùng, cô ngượng ngịu cúi đầu xuống….Cô không thể không làm như vậy, bởi vì điều này với Vân Lâm mà nói chính là lời tỏ tình đẹp đẽ nhất mà đời này cô ấy nhận được.
Dù cho em chỉ là một người bình thường, anh vẫn sẽ yêu em.
Nếu không đi đào sâu nghiên cứu, đây giống như một câu chuyện cổ tích, câu chuyện cổ tích đối tượng mà mình yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng yêu mình từ cái nhìn đầu tiên.
Đúng vậy, nếu như không đi đào sâu nghiên cứu…
Hết chương