Ngày cưới càng ngày càng gần, Ninh Ninh hoàn toàn không có cảm giác hồi hộp hạnh phúc của người sắp đi lấy chồng, trong lòng chỉ có càng thêm lo lắng.
– Bà bảo sao ạ? – Cô nhíu mày, – Thư này gửi cho ai ạ?
Đứng ở cửa là một người phụ nữ trung tuổi tóc hoa râm, là hàng xóm sát vách, bà đưa thư cho Ninh Ninh, áy náy xin lỗi:
– Thư là cháu trai của bà nhận hộ bà, chắc là sơ sót lấy nhầm cả thư của Yến Tình, nếu là thư của con bé, để chỗ bà không ổn lắm, cháu xem…
Thư gửi cho người chết, nếu như Ninh Ninh không nhận, rất có thể vừa quay đi là bà ấy sẽ vứt đi luôn.
– Được ạ. – Ninh Ninh nhận lấy thư, – Lát cháu sẽ chuyển lại cho bố mẹ bạn ấy ạ.
– Được được, cảm ơn cháu. – Hàng xóm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã ném được củ khoai lang bỏng tay rồi.
Đợi hàng xóm đi rồi, Ninh Ninh mới xem thư trong tay, thật là kỳ lạ, bức thư không phải từ rất lâu, bức thư đã được gửi cách đây ngày, mà lúc ấy tin tức Yến Tình đã chết hẳn là đã lan truyền rồi, là ai đã gửi bức thư cho người chết?
Cô mở thư ra, ngẩn người, bên trong chẳng những có lá thư, hình như còn kẹp theo một thứ, đó là…cô còn chưa kịp nhìn thấy rõ đó là gì thì một bàn tay từ sau lưng cô vươn tới, cướp lá thư trong tay cô đi.
Ninh Ninh quay đầu lại, thấy là Bùi Huyền đang nhìn bức thư, sau đó hết sức tự nhiên cất thư đi rồi cười với cô:
– Sao còn rề rà vậy em, thay quần áo đi rồi chúng ta đi ra ngoài xem váy cưới.
Hôm nay là ngày hai người cùng đi chọn váy cưới, đứng trước váy cưới kiểu Trung Quốc và kiểu Tây, Ninh Ninh do dự một chút, cuối cùng quyết định lựa chọn kiểu Trung Quốc, cũng không phải cô thích khăn voan đỏ chơi động phòng, cô chỉ không muốn ăn mặc như Yến Tình trong khung ảnh …
– Thử cả hai kiểu đi. – Bùi Huyền chọn mua cả hai, cười nói, – Anh muốn nhìn thấy em trong chiếc vương miện phượng hoàng, và anh cũng muốn nhìn thấy em trong chiếc váy cưới.
Trả tiền chính là đại gia, hai bộ lễ phục đều mua, kiểu Trung Quốc còn ổn, váy cưới kiểu Tây ôm sát người, cơ thể mập mạp của Ninh Ninh không vừa, cho nên cửa hàng cung cấp dịch vụ chỉnh sửa cho cô, việc chỉnh sửa này không phải một ngày hai ngày có thể hoàn thành ngay được mà ít nhất phải mất tầm một tháng mới có thể chỉnh sửa xong một chiếc váy cưới như thể nó được may sẵn.
– Đẹp quá. – Nhìn Ninh Ninh từ phòng thử đồ đi ra, Bùi Huyền không chút keo kiệt mà cất lời khen.
Ninh Ninh cười bước tới gần anh ta, đang đi bước chân thoáng tạm dừng một chút, bởi vì cô cảm thấy phần eo cộm ngứa, như là trong váy cưới có kẹp gì đó, lẽ nào là nhãn mác? Cô cũng không mấy để ý, Bùi Huyền thì phóng khoáng thanh toán tiền chỉnh sửa váy cưới, sau đó cười nói với cô:
– Hôm nay mặc cái này về nhà nhé?
Ninh Ninh mắt trợn tròn:
– Làm sao mà được?
Cô đi vào phòng thử đồ thay váy cưới ra, khi lột váy xuống đến hông, cả người cô run lên, nhìn phần sườn eo có dán một thứ.
– Đây là gì thế?
Nhân viên cửa hàng dường như cũng không nghĩ tới váy cưới sẽ có vướng vật gì đó, đang muốn gỡ xuống vứt đi thì lại bị Ninh Ninh cản lại.
– Không có gì đâu, đây là đồ của tôi.
Ninh Ninh kéo thứ kia xuống, cẩn thận cất đi, nghĩ nghĩ, quay sang dặn dò nhân viên cửa hàng một câu,
– Đây là bất ngờ tôi muốn dành cho tiên sinh nhà tôi, mong chị đừng nói cho anh ấy biết.
Nhân viên cửa hàng cười hiểu ý:
– Được ạ.
Cô ấy quả nhiên giữ kín chuyện, không để Bùi Huyền đang chờ ở bên ngoài biết việc này. Ninh Ninh như không có chuyện gì đi ra khỏi phòng thử đồ, nói với anh ta:
– Chúng ta đi về thôi.
Đặt vali đựng váy cưới lên ghế sau, hai người cùng nhau tiến vào ghế trước, xe khởi động, lái về hướng biệt thự nhỏ, còn chưa đi được vài phút thì đã đụng phải một chiếc xe đạp đang phóng nhanh, xe đạp đổ nghiêng sang một bên, người trên đó cũng ngã xuống, hai người vội xuống xe để xem, thấy người kia không bị thương thì thở phào nhẹ nhõm
– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. – Bùi Huyền kéo đối phương lên, luôn miệng xin lỗi, – Xe anh bao nhiêu tiền, để tôi bồi thường cho anh.
– Không sao không sao đâu. – Người nọ rất biết điều thật thà, cũng không nhân cơ hội mà lừa đòi tiền nong gì, chỉ khó xử nhìn đống báo nằm dưới đất.
Anh ta là người thu gom báo cũ, xe đạp tuy không bị sao, nhưng tập báo cũ buộc trên xe đạp thì bị ảnh hưởng, một nửa rơi xuống dưới, bị đè bẹp dưới bánh xe ô tô của Bùi Huyền, cộng thêm hôm nay trời mưa, báo cũ dưới đất dính bẩn toàn bộ.
– Đống báo này bao nhiêu tiền vậy? – Bùi Huyền lấy tiền ra, – Tôi mua hết.
Người thu gom báo mừng rỡ khôn xiết, cho anh ta cái giá, xong rồi còn cẩn thận giúp anh ta nhặt số báo còn tính sạch sẽ lên, nói:
– Số báo này vẫn còn dùng được, mang về lau kính gì đó đều được…
Anh ta cũng không chỉ thu gom báo cũ, dưới đất ngoài báo cũ, còn có mấy quyển sách cũ, sách luyện tập cũ, thậm chí …mấy tấm vé cũ.
Ninh Ninh toan bước lên, nhưng mà tốc độ của Bùi Huyền nhanh hơn cả cô.
– Để tôi giúp anh.
Anh ta cúi xuống nhặt đống sách báo cũ dưới đất lên giúp người thu gom báo, Ninh Ninh thấy anh ta nhét mấy tấm vé cũ kia vào trong túi của mình.
– Đều bị dính bẩn hết rồi, anh không sợ làm bẩn quần áo à? – Cô đi qua, rất tự nhiên mà thò tay vào túi áo anh ta, trách móc, – Dù sao người giặt quần áo là em, nên anh không xót gì đúng không?
Bùi Huyền lập tức bắt lấy tay cô, cười nói:
– Anh muốn làm một người chồng thật tốt, sao có thể để em giặt quần áo được? Đương nhiên là anh giặt rồi.
Nói xong, còn đưa tay cô lên miệng hôn.
– Anh chị tình cảm tốt thật đó. – Người thu gom báo hâm mộ.
Tình cảm tốt? Anh nghiêm túc thật à?
Bùi Huyền:
– Hà hà…
Ninh Ninh:
– Hà hà…
Hai người về đến nhà, không ai để ý tới những sách báo cũ kia ở thùng xe, Ninh Ninh ôm hộp váy cưới cười:
– Em còn muốn thử lần nữa.
– Đã thử cả một ngày rồi, em không mệt à? – Bùi Huyền ấn huyệt Thái Dương.
– Không mệt, không có cô gái nào thấy mệt khi thử quần áo cả. – Ninh Ninh trả lời.
– Thôi được. – Bùi Huyền nhún nhún vai, – Thử xong sớm sau đó nấu cơm cho anh, anh đói lắm rồi.
– Được ạ. – Ninh Ninh thò lại gần hôn mặt anh ta, – Lát em làm món canh củ mài anh thích nhất.
Cánh cửa hai bên mở ra, hai người bước xuống từ hai phía, bước chân nhẹ nhàng, vừa đi vừa trò chuyện, như là vừa dạo chơi ngoại thành trở về, và sau khi vào phòng riêng, cả hai đều thu lại nụ cười giả tạo trên gương mặt của mình.
Bùi Huyền khóa trái cửa phòng, sau đó sải bước đến bàn làm việc, móc mấy tấm vé trong túi ra ném lên trên bàn, chúng nhàu nát và lấm lem bùn đất, thật sự không đáng giá để bán.
Anh ta móc ra chìa khóa mở ngăn kéo, trong ngăn kéo trong ngăn kéo có một lá thư, chính là lá thư đã gửi cho Yến Tình kia.
Bùi Huyền lấy ra một tấm trong đống vé trên bàn, lau khô chúng, sau đó chậm rãi nhét vào phong thư, đặt chung với tờ vé còn lại trong phong bì.
Lúc sau, anh ta đặt phong bì lại, đóng ngăn kéo, khóa lại, tiếp đó quay sang đảo tay, quét hết đống vé phế phẩm không còn giá trị sử dụng còn lại kia vào trong thùng rác.
Bên kia, Ninh Ninh cũng khóa trái cửa phòng, đặt cái rương xuống đất, mở ra, cho tay vào trong lần tìm, sau đó lấy ra được một vật bên trong sườn váy cưới.
Một tấm vé vào cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
– Đây thật sự là …- Ninh Ninh lật đi lật cái chiếc vé, sau đó ngồi phịch xuống đất, cắn ngón tay lẩm bẩm,
– Chuyện gì xảy ra ở đây, anh ta đã làm như thế nào?
Trong nhận thức của cô, vé vào cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh rất khó có được, đến tận bây giờ cô cũng không biết mua ở đâu, mua từ ai.
Nhưng liên tục một tháng này, vé vào cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh lại không ngừng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, không phải một lần, mà là liên tục ba lần.
– Lần đầu tiên giấu trong phong bì thư, lần thứ hai giấu dưới váy cưới, lần thứ ba giấu trong đống báo cũ…
Ninh Ninh nhìn tấm vé trong tay, chất vấn nó,
– Vì sao lại khẩn cấp như vậy? Vì sao lại chủ động như vậy? Trong nhà này rốt cuộc có bí mật gì, Bùi Huyền đã dùng biện pháp gì mà thu hút mày đến đây vậy?
Chiếc vé sẽ không trả lời cô.
Bùi Huyền càng sẽ không trả lời cô.
Ninh Ninh càng thấy lo lắng hơn, cô thấy mình đã chạm đến bên cửa sổ của chân tướng, chỉ thiếu một chút manh mối nữa thôi, chỉ thiếu một chút nữa là cô có thể chọc thủng tầng giấy trên cửa sổ chân tướng rồi.
Manh mối quan trọng nhất này hiện ở đâu?
Cộc cộc cộc, có tiếng gõ cửa, Bùi Huyền ở bên ngoài hỏi:
– Sao khóa cửa vậy em, có cần anh kéo khóa lưng cho em không?
Ninh Ninh vội vàng cất kỹ vé xem phim đi, sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười, đi tới mở cửa nói:
– Không cần, anh giúp em rửa rau thì tốt hơn đấy.
Bùi Huyền lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ:
– Em giả bộ anh không có mặt ở đây được không?
– Không thể! – Ninh Ninh ôm cánh tay anh ta đi vào bếp.
Hai người ở trong bếp rửa rau nấu cơm, hình ảnh thân mật thắm thiết phản chiếu ở trên cửa sổ, hoàn toàn không ngờ rằng có người đang quan sát họ qua cửa sổ.
Khi Ninh Ninh cơm nước xong, lúc ra ngoài cửa đổ rác, người kia mới đột ngột xông tới.
Ninh Ninh hoảng sợ, hỏi:
– Cậu làm gì đấy?
– Mày phải nói rõ cho tao. – Lý Bình Bình tóc tai rũ rượi, hai mắt đỏ ngầu, trông như một kẻ tuyệt vọng,
– Mày đã đồng ý với tao, mày đồng ý với tao rồi!
– Tôi đồng ý với cậu chuyện gì? – Ninh Ninh hết sức bẻ tay cô ta ra.
– Mày đã nói, chỉ cần tao cầu xin mày thì mày sẽ chia tay anh ấy!
Lý Bình Bình bóp chặt cổ cô nói,
– Mày lừa tao! Mày sắp kết hôn với anh ấy! Mày còn mua váy cưới rồi!
Cô ta đã lảng vảng quanh quẩn quanh tòa nhà bao lâu rồi, còn biết đến áo cưới của mình.
– Cô đang làm gì đó? – Giọng của Bùi Huyền truyền đến, hình như là nghe được động tĩnh bên ngoài cửa, anh ta mở cửa đi ra, từ xa đã hô to:
– Buông em ấy ra.
Ninh Ninh trong lòng cảm thấy ớn lạnh, trên mặt anh ta tuy có lo lắng, nhưng mà trên chân lại không có chút nôn nóng nào, đi về phía cô tốc độ chậm rãi như đi ra ngoài lấy báo.
Nhưng Lý Bình Bình lại bị vẻ ngoài của anh ta làm cho sợ, lại như không muốn bày ra một mặt không tốt của mình ở trước mặt anh ta, vì thế buông tay ra, bỏ chạy đi.
– Khụ khụ, khụ khụ. – Ninh Ninh vuốt cổ không ngừng ho khan.
– Em không làm sao chứ. – Bùi Huyền lúc này mới đến gần, nhân cô không chú ý mà bế ngang cô lên, đi thẳng từ ngoài vào trong phòng ngủ của mình, đặt cô lên giường, lại dịu dàng xót xa nhìn cô:
– Cái người kia thật là….Em ở đây chờ anh.
Lúc này, động tác của anh ta nhanh chóng trở lại, gần như là lao ra cửa, lúc quay lại đã cầm thêm một quả trứng gà luộc chín, lăn lên vết bầm tím trên cổ Ninh Ninh, trong miệng nói:
– Cách làm tuy cũ nhưng rất có tác dụng, khi anh còn nhỏ bị ngã bầm tím, mẹ anh làm tiêu sưng như này cho anh đấy. Em đừng nhúc nhích, ngồi yên đi, để anh làm cho em.
Anh ta rất cẩn thận và nâng niu, khác hẳn với vẻ thờ ơ vừa rồi ở bên ngoài.
Chỉ cách một cánh cửa, vì sao anh ta lại biến hóa lớn như vậy?
Ninh Ninh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn khung ảnh lớn treo ở bức tường phía sau.
Yến Tình trong khung ảnh mặc váy cưới màu trắng, tay cầm bó bách hợp, mỉm cười nhìn cô.
– A. – Ninh Ninh tự nói với mình, – Tìm được rồi.
Cô tìm được manh mối kia rồi.
Manh mối chính là —— Bùi Huyền chỉ biểu hiện quan tâm săn sóc cô ở trước mặt khung ảnh.
Hết chương