Bệnh viện, bác sĩ hộ sĩ đều bận rộn.
Trần Cúc nằm trên giường bệnh, một bác sĩ đứng ở bên giường, chỉ vào bà ta hỏi:
– Đã liên hệ với người nhà bệnh nhân này chưa?
– Liên hệ rồi. – Một hộ sĩ trả lời.
– Họ có nói lúc nào thì nộp tiền không? – Bác sĩ hỏi.
– Hình như nói nhà họ xảy ra chút chuyện. – Hộ sĩ trả lời, – Nhà của họ bị cháy rụi, hiện giờ hai đứa trẻ không có chỗ ở, đang vay mượn tiền khắp nơi để sống qua ngày.
– Thế à. – Bác sĩ lắc đầu, thở dài nói, – Đúng là họa vô đơn chí, nhưng dù vậy cũng không thể bỏ mặc người nhà mình ở đây chứ.
Vừa mới dứt lời, phía sau có một giọng nói yếu ớt cất lên:
– Bác sĩ ơi, cháu tới đón mẹ cháu xuất viện ạ.
Hai người cùng quay đầu lại, thấy có hai chị em đứng ở cửa.
Ninh Ninh nhìn tiều tụy đi rất nhiều, ngay cả Mộc Qua cũng gầy đi không ít, bình thường mập đến mức ngay cả ngũ quan cũng không nhìn thấy rõ thì nay mặt đã gầy đi xuống, vẻ thanh tú đã dần dần hiện ra.
Xử lý xong thủ tục xuất viện, Ninh Ninh hơi cúi người xuống nói với Mộc Qua:
– Nào, em tới đỡ mẹ lên lưng chị đi.
Từ sau khi nhà bị cháy, hai chị em đã hoàn toàn mất đi nguồn kinh tế, dù cho Ninh Ninh có nỗ lực đi vay tiền họ hàng thân thích, nhưng trên thế giới này dệt hoa trên gấm thì nhiều mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì lại ít ỏi đến đáng thương, số tiền mà cô đau khổ đi xin xỏ vay mượn chỉ đủ cho hai chị em tạm thời thuê được một căn phòng rách nát, và để không phải tiếp tục ở trong căn phòng nát đó, Ninh Ninh đã tìm được một công việc làm thêm, khó khăn lắm mới kiếm đủ tiền thuốc men cho Trần Cúc.
Cuộc sống túng quẫn đến mức này, đương nhiên không có tiền mua xe lăn cho Trần Cúc rồi, chỉ đành phải dựa vào nhân lực là để cô cõng bà ta về nhà thôi.
– Dạ.
Mộc Qua đáp một tiếng, đi đến bên giường.
Ninh Ninh khom lưng đợi nửa ngày, quay đầu nhìn lại, mất kiên nhẫn giục:
– Em còn rề rà cái gì vậy?
Mộc Qua bế Trần Cúc lên nhưng mà không đặt lên lưng Ninh Ninh mà đi thẳng ra ngoài cửa, nghe thấy Ninh Ninh gọi mình thì quay lại, tức giận hét:
– Chị không cần lo cho em.
Từ khi nhà bị cháy rụi, Ninh Ninh cho cậu một cái tát, cậu đã bước tới kỳ phản nghịch trước thời hạn, bây giờ Ninh Ninh bảo cậu đi hướng đông, cậu liền đi hướng tây, bảo cậu lên trời, cậu liền xuống đất, gần đây thậm chí cậu còn gây gổ đòi bỏ học đi làm thêm, muốn đường ai nấy đi với Ninh Ninh.
Không thể được nha! Cậu em trai như này không phù hợp với thiết lập nhân vật nha!
Ninh Ninh vội đuổi theo, hạ giọng xuống một cách nhỏ nhẹ, lấy lòng nói:
– Buổi chiều em còn phải thi mà đúng không? Đừng để mệt quá, để chị cõng mẹ về nhà cho.
– Chiều chị còn phải đi làm mà phải không? Chị còn lo cho em có mệt hay không à? – Mộc Qua cứng cỏi nói, – Mà em cũng không định đi học nữa, còn lo thi cử cái gì?
Ninh Ninh choáng váng cả đầu óc.
Thằng nhóc mập, em không thể như vậy được nhé!
Thiết lập nhân vật của em rõ ràng là một con hamster ham ăn biếng làm, ham thích tích trữ đồ ăn vặt và không thích đi lại nhiều để giảm béo, mà người giống em như vậy, lại có một lợi thế mà không ai có thể bỏ qua được – trở thành học sinh giỏi xuất sắc. Tuy rằng tính cách và con người của em rất đáng bị khinh thường, nhưng thành tích học tập của em lại khiến em trở thành hình tượng “con nhà người ta” trong miệng hàng xóm, về sau thi vào Thanh Hoa, ra trường còn tìm được công việc rất tốt nữa.
Tuy là như thế, nhưng đến năm tuổi em vẫn là nhóc mập mạp, chưa bao giờ gầy đi cả.
…Bây giờ em chẳng những gầy đi rất nhiều, còn muốn từ bỏ ưu điểm duy nhất của em nữa ư…
Mộc Qua đi rồi hai bước, chợt quay đầu lại, nhíu mày:
– Chị, chị còn rề rà cái gì đấy?
– Không, không có gì. – Ninh Ninh một tay bám vào tường, một tay đỡ trán, – Chị vừa bị choáng đầu, giờ tốt rồi.
Cô bỏ tay trên trán xuống, đi đến gần Mộc Qua, hai người đứng trước thang máy, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Bên trong thang máy có người, mấy người đàn ông đẩy một chiếc xe lăn, đồng thời cùng nhìn về phía Ninh Ninh đứng ở cửa.
Ninh Ninh cũng nhìn người đàn ông đứng ở giữa kia, sau đó cúi đầu, theo Mộc Qua vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại trước mặt họ, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Ninh Ninh:
– Tầng mấy vậy em trai?
– Tầng một ạ, em cám ơn.
Một bàn tay từ phía sau Ninh Ninh vươn tới, ấn tầng một cho hai chị em cô.
Nhưng thang máy vẫn luôn đi lên trên, người phía sau Ninh Ninh cười:
– Ngại quá, bọn anh đang đi lên.
– Không sao ạ, không sao ạ. – Mộc Qua không thèm để ý nói.
– Em gái không thích nói chuyện à? – Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Ninh Ninh, lúc này đây, giọng nói của anh ta cực kỳ gần với Ninh Ninh.
– Chả phải em vẫn luôn nói với chị…Này anh kia!
Mộc Qua quay sang, vừa lúc nhìn thấy một màn này, tức thì biến thành con nhím, giận giữ lên,
– Anh làm cái gì đấy? Cách xa chị tôi ra!
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Mộc Qua cùng Ninh Ninh lui qua một bên, ba người đàn ông đẩy xe lăn trống không ra ngoài, họ vừa đi, Mộc Qua đã nhanh chóng ấn nút đóng cửa.
Ngay một khắc cửa thang máy khép lại kia, người đàn ông phía trước quay đầu lại.
Tây trang phẳng phiu, kính gọng vàng, trên mặt luôn mang theo nụ cười lịch sự ôn hòa, đó là cách anh ta mỉm cười khi cắt miếng bít tết cho bạn, và cũng giống như cách anh ta mỉm cười khi đẩy bạn vào biển lửa.
Bùi Huyền.
Cửa thang máy cuối cùng hoàn toàn khép lại, che đi vẻ tươi cười của anh ta.
Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, bả vai căng cứng cũng theo đó mà sụp xuống.
– Làm gì thế? Thở dài gì mà lớn vậy. – Mộc Qua rõ ràng là hiểu sai, lạnh lùng nói, – Chị thích loại đàn ông như thế à?
– À không. – Ninh Ninh phủ nhận ngay tức thì, – Chị rất không ưa loại đàn ông này, rõ ràng là không thân mà cứ dán vào tai người ta nói chuyện.
– Vậy sao chị không đánh anh ta? – Mộc Qua càng tức hơn.
– Bọn họ đông người.
– Lúc chị đánh em sao không thấy nghĩ như vậy!
Hai người vừa đi vừa cãi nhau ra khỏi bệnh viện, đợi khi Ninh Ninh bình ổn lại như bình thường thì phát hiện ra hai chị em đã đến cửa nhà rồi.
– Mệt không? Để chị cõng cho. – Cô hỏi.
– Thôi thôi, tới nhà rồi. – Mộc Qua hổn hển nói, – Chị mau đi nấu cơm đi, ăn xong chiều còn đi làm.
Bữa cơm trưa rất đơn giản, một đ ĩa cải trắng và một đ ĩa khoai tây, cộng thêm hai bát cơm.
Hai chị em ngay cả bàn ghế cũng không mua nổi, trải một tờ giấy xuống đất thành bàn, ngồi xếp bằng ăn.
– Này.
Mộc Qua móc trong túi quần ra một tờ giấy được gấp nhỏ ném cho Ninh Ninh.
Ninh Ninh nhận lấy mở ra xem, đó là một tấm áp phích, trên đó viết thông báo tuyển dụng diễn viên cho đoàn kịch.
– Chị thôi việc đang làm đi. – Mộc Qua vừa dọn dẹp bát đũa vừa lạnh nhạt nói, – Chẳng phải chị luôn thích làm diễn viên à? Đi thử đi.
Ninh Ninh chìa tấm áp phích cho cậu xem, chỉ vào một hàng chữ nhỏ bên dưới:
– Phúc lợi của đoàn kịch là không có tiền lương.
– Em đi làm kiếm là được. – Mộc Qua hừ mũi, – Em có thể làm được nhiều việc hơn chị, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn chị.
Ninh Ninh cười với cậu, thả tấm áp phích xuống, đứng lên nói:
– Nhớ còn phải thi đấy, thi cho tốt vào. Chị đi làm đây.
Mộc Qua đưa lưng về phía cô, vẫn ngồi tại chỗ, lúc cô mở cửa, câu mới mở miệng:
– Làm diễn viên không phải là ước mơ của chị à?
Ninh Ninh giữ cánh cửa, đưa lưng về phía cậu nói:
– Đỗ vào Thanh Hoa không phải là ước mơ của em à?
Mộc Qua quay mặt lại đi tới nhìn cô.
Ninh Ninh không quay đầu lại, dùng một giọng điệu rất bình thường, thờ ơ nói:
– Giữa hai chúng ta, phải có một người từ bỏ ước mơ.
Vào giây phút cửa phòng đóng lại kia, Mộc Qua đấm một đấm thật mạnh xuống đất.
– Vì sao không mắng em? Đều là vì em cho nên…
Ninh Ninh nghe thấy cậu kêu nhỏ.
Trên đường đi làm, Ninh Ninh rơi vào mù mịt.
– Thằng nhóc này đang áy náy.
Cô nghĩ bụng,
– Vì sao nó áy náy? Đây không phù hợp với thiết lập nhân vật của nó mà.
Sau vụ hỏa hoạn là những khó khăn tìm việc làm, đến tận bây giờ mới có được chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cô bắt đầu suy nghĩ về con đường sau này của mình, suy nghĩ hai chị em nên làm thế nào, đặc biệt là để cho cuộc sống của Mộc Qua trở lại quỹ đạo chính xác.
– Nhưng mà quỹ đạo chính xác là gì đây? – Ninh Ninh càng thêm mù mịt.
Hồi ký của Liên Liên không thể gọi là hồi ký được, bởi vì nó nửa thật nửa giả.
Bên trong nó có một số nội dung là có thật, ví dụ như nhà Ninh Ninh ở là Quán ăn vặt bạn bè, cô đúng là có một cậu em trai rất mập. Bên trong nó cũng có những nội dung không có thật, mà thứ không có thật nhất chính là Liên Liên, người được coi là chị em với cô cũng sinh ra trong một gia đình bần hàn, cùng tuổi cũng bỏ học ở nhà, đều có một cậu em cực kỳ phiền phức, cũng khát khao có một ngày trở thành đại minh tinh xuất hiện trên TV…căn bản không tồn tại.
– Liên Liên lừa mình, chị ta và mình căn bản chẳng quen biết nhau.
Ninh Ninh nghĩ thầm,
– Trong thời gian này, mình đã đến gặp đám bạn của mình, bạn từ nhà trẻ đến cấp ba, còn có một số ít bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, người nào mình cũng đi hỏi rồi, nhưng không ai biết Liên Liên là ai cả.
Một người không tồn tại.
Hoặc là nói đó là một người không hề có giao thoa với cô.
Ninh Ninh làm sao mà tin tưởng những gì viết trong hồi ký của chị ta là thật được đây?
Có lẽ Liên Liên chỉ trùng hợp biết Mộc Nhĩ, lại trùng hợp ăn cơm trong quán nhà cô, gặp bà mẹ mở hắc đim của cô cùng với cậu em mập mạp nhà cô, sau đó lúc viết hồi ký thì đã tiện thể thêm vào cho phong phú?
– Ôi, nghĩ không ra nổi, thôi không nghĩ nữa.
Ninh Ninh thở dài,
– Việc cấp bách hiện giờ vẫn là kiếm được tiền, sửa chữa chỗ ở cho tốt, chữa khỏi bệnh cho Trần Cúc, sau đó đưa tất cả trở về quỹ đạo ban đầu…Nhưng mà mình đi đâu để kiếm được nhiều tiền đây hở trời?
Ninh Ninh tâm sự nặng nề đi vào quán cơm mà mình làm việc.
Phía sau cô, người đàn ông tóc húi cua không đi theo cô vào mà là đứng sau một cái cây, lấy điện thoại ra.
Trong bệnh viện, điện thoại của Bùi Huyền vang lên.
– Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.
Anh ta cười với bác sĩ, đi ra ngoài, hỏi:
– Thế nào rồi?
– Nó giống như những gì đã nghe được. – Tóc húi cua trả lời, – Không cha, mẹ là người thực vật, còn có một em trai đang học cấp , ngoài ra thì không có người thân nào khác. Nhà bị cháy, hiện đã bỏ học đi làm thêm, làm việc trong một quán cơm, rất thiếu tiền…Anh Bùi, em cảm thấy người này có thể dùng.
– Có thể dùng hay không không phải mày quyết định, mà là tao.
Bùi Huyền lạnh nhạt nói,
– Tiếp tục đi theo.
Cúp điện thoại xong, anh ta trở lại phòng bệnh.
Thủ tục xuất viện đã làm xong, một gã đàn em đẩy xe lăn đi ra, một thiếu nữ ngồi trên xe lăn, mặt mang khẩu trang che đi khuôn mặt.
Bùi Huyền đưa tay sờ vào mặt cô ấy, cô ấy nhắm chặt hai mắt, tựa như ngủ say.
– Kế hoạch bắt đầu đi, không thể dừng lại, anh sẽ để tất cả quay trở về quỹ đạo.
Bùi Huyền áy náy xin lỗi cô ấy,
– Anh xin lỗi, anh phải tìm người thay thế em, Liên Liên.
Hết chương