Cánh cửa đóng lại phía sau Ninh Ninh.
Cô đứng ở cửa phòng, nhìn chiếc giường đối diện và cả ông cụ nằm trên chiếc giường kia, hai mắt nhắm nghiền, gối đầu trên một cái gối lớn, chăn che đến ngực, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở bụng, tư thế ngủ rất chuẩn, có thể trực tiếp vận chuyển vào quan tài để chôn cất được luôn.
Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần coi đây như một buổi thử vai.
Mà người nằm trên giường là người phỏng vấn.
Chủ đề phỏng vấn là “Tình thân”.
Cô, bao gồm tất cả người Liên gia đều là diễn viên.
Có thể đoán được là, trong đó phần lớn đều không thông qua thử vai, nhưng cũng có một số ít người dựa vào nhãn lực, trí lực, hoặc là vận khí mà thông qua thử vai.
Ninh Ninh là người cuối cùng, cũng là người có tình cảnh không ổn nhất.
Những người khác có thể đấm ngực dậm chân, có thể gào khóc, có thể kêu trời gọi đất, thậm chí có thể khóc ngất trong WC, nhưng cô thì không thể. Là một người trước nay chưa từng gặp mặt Liên lão gia tử, lần đầu tiên gặp mặt thì lại chính là tham dự lễ tang của ông, Ninh Ninh không thể biểu hiện thái quá bình tĩnh, như vậy quá giả. Có lẽ người ngoài sẽ trái lương tâm nói cô hiếu thuận, nhưng trong lòng người phỏng vấn chắc chắn sẽ cho cô một đánh giá rất kém.
Nên dùng phương pháp tepid như thế nào để diễn giải chủ đề này đây?
Ninh Ninh từng bước một đi đến mép giường, cúi nhìn ông cụ nằm trên giường, bỗng nhiên nói:
– Ông không giống trong tưởng tượng của cháu lắm.
Cô nhìn quanh rồi kéo một chiếc ghế dựa đến, ngồi xuống, không phải ngồi thẳng, mà là ngồi ngược.
Mặt trái chiếc ghế quay về phía ông cụ, cô ngồi khóa trên ghế, hai tay đan nhau, gác lên thành ghế, không có dáng thục nữ chút nào, giống như một đứa trẻ bởi vì không có ai trông coi mà tự ý làm bừa.
– Cháu còn tưởng người có tiền thì đều mập phệ chứ.
Ninh Ninh nói với ông cụ trên giường:
– Sao ông còn gầy hơn cả cháu nữa vậy?
Ông đây cũng muốn mập, nhưng bác sĩ dặn phải ăn chay cho nên mới gầy như chết đói thế đấy. Liên lão gia tử ở trong lòng trả lời, sau đó dựng tai lên tiếp tục nghe cô nói chuyện.
Nhưng mà giọng nói lại biến mất, ước chừng qua một phút, khi mà Liên lão gia tử cho rằng cô đã lẳng lặng đi rồi thì tiếng lật giấy vang lên.
– Mấy cái viết trước lãng phí rồi. – Ông cụ nghe thấy Ninh Ninh chậm rì rì nói, – Chủ đề đầu tiên thích hợp để thảo luận với ông nội: phim Cương thi. Mình phải hết sức tôn sùng “Cương thi lão gia”, bởi vì ông nội thích nhất là phim về đề tai cương thi, thích thứ hai là phim lão gia, sự kết hợp của cả hai chắc hẳn khiến ông hài lòng,. Nhưng cần phải phê phán mạnh mẽ “Cương thi hậu cung”, bởi vì ông nội ghét mọi hình thức bán thịt …
Là ai! Liên lão gia tử phừng phừng trong lòng, là tên nội gián nào tiết lộ tình báo của ông già này…
– Những cái này đều không dùng đến.
Ninh Ninh vừa nói vừa vo tròn tờ giấy lại, đương nhiên đó không phải là sao chép sẵn, Bùi Huyền xưa nay chưa từng nói với cô chuyện này, nhưng tương lai là thời đại internet, rất nhiều bí mật không còn là bí mật, bao gồm cả chuyện Liên lão gia tử là một người mê phim Cương thi thâm niên…
Tuy rằng nghe cô đọc rất khó chịu, nhưng cô không đọc, Liên lão gia tử càng khó chịu hơn, Bởi vì ông đã chết, cho nên ngay cả chiếu lệ đều qua loa thế à?
- …Thực ra mà nói, cháu rất nhẹ nhõm.
Giọng nói của Ninh Ninh lại vang lên,
– Cháu chưa từng gặp ông, cháu nào có gì để nói nhiều với ông đâu. Với cháu ông chỉ là một người xa lạ.
Nghe thế, Liên lão gia tử lại hừ lạnh trong lòng.
Trong cái nhà này người xa lạ nào chỉ có mình cô, có rất nhiều người quen thuộc đều trở thành người xa lạ nhất.
– Nhà này khác hoàn toàn trong tưởng tượng của cháu, ông cũng khác hoàn toàn trong tưởng tượng của cháu.
Giọng nói của Ninh Ninh lại lần nữa vang lên, mang theo sự mù mịt,
– Cháu cho rằng kẻ có tiền đều hạnh phúc, nhưng ông không hề hạnh phúc, vì sao họ lại hận ông như vậy?
– Quên mất là ông không thể trả lời được.
- …Tạm biệt, ông nội…
Cô đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu nói,
– Đừng quá khổ sở.
Tiếng đóng cửa vang lên, Liên lão gia tử ở trên giường mở mắt ra, nhìn trần nhà chằm chằm, rất lâu không nói một câu.
Cho đến khi cô Lý mở cửa đi vào, ông mới từ từ quay sang nhìn chị ta, vẻ mặt mù mịt hỏi:
– Vì sao họ lại hận tôi như vậy?
– Cháu không biết vì sao họ lại hận ông? – Cô Lý đưa tay chỉ vào mũi của mình, – Cháu chỉ muốn nói ông hay, chỗ này của ông ra dầu rồi.
Liên lão gia tử: – …!!!
Nửa giờ sau, sảnh lớn dưới lầu.
Sảnh lớn vốn chật cứng người đứng không còn chỗ ngồi nay trông hơi trống trải, bởi vì không ít người khi biết mình chỉ được nhận mười vạn theo di chúc thì đã tức giận mà đóng sầm cửa bỏ đi, thậm chí còn không đi lên trên tầng gặp mặt Liên lão gia tử lần cuối.
Còn có mấy người đang tranh luận với luật sư Hoàng, hy vọng mình có thể được thêm di sản hơn một chút.
Đúng lúc này, cô Lý đi xuống.
Tin tức chị ta nói với mọi ngươi không biết là tin vui hay là tin dữ.
– Chúc mừng cả nhà.
Cô Lý xoa mồ hôi trên trán,
– Sau khi được chúng tôi tận tình cứu chữa, Liên lão gia tử đã sống lại.
Mọi người: -…
Con trai cả: – Ôi bố ơi…
Con trai cả đầu tàu gương mẫu xông lên trên tầng, những người còn lại cũng không chịu yếu thế đồng loạt xông lên theo.
Liên lão gia tử mới vừa rồi không được ai quan tâm thì nay lại lần nữa biến thành một cái bánh bao thơm tho nóng hổi, ông chỉ có hai tay, con trai lớn đã cướp đi một tay, tay còn lại thì bị vô số người giành giật, vừa giành nhau vừa cãi nhau to:
– Tránh ra, đây là bố tôi!
– Đây cũng là bố tôi!
– Thằng bất hiếu, trong mắt mày chỉ có bố mà không có mẹ là tao à?
Đây thật sự là một trò khôi hài.
Liên lão gia tử sắc mặt xám ngoét, như là bị dáng vẻ xấu xí của họ làm cho khí hư mà ho lên kịch liệt, lại một đống cái tay đòi đấm lưng cho ông, ông lạnh lùng nói:
– Đủ rồi!
Ánh mắt thất vọng đảo qua mặt mọi người, Liên lão gia tử chậm rãi nói:
– Tôi không chết, những lời mà các anh các chị vừa nói, tôi đều nghe thấy hết, khụ khụ khụ…
Tuy rằng không chết, nhưng nhìn bộ dạng ho sắp chết của ông như là bị mọi người làm cho tức sắp chết rồi.
– Luật sư Hoàng.
Liên lão gia tử kéo dài hơi tàn hô,
– Mau mau vào đây, tôi muốn đổi lại di chúc.
Luật sư Hoàng vội vã đi vào, sau đó gật đầu ra hiệu cô Lý ở lại, nói với những người còn lại:
– Mời mọi người ra ngoài hết được không?
– Dựa vào đâu bắt tôi đi?
Con trai cả ôm chặt tay cánh tay của Liên lão gia tử, như thể đây không phải cánh tay bình thường, mà là một cánh tay bằng vàng.
– Đi ra ngoài. – Liên lão gia tử đuổi thẳng cổ.
– Bố…
Con trai cả bất đắc dĩ đứng dậy rời đi.
Đợi đám con cháu đi hết rồi, luật sư Hoàng mới khóa trái cửa phòng lại, vừa quay người lại, đã thấy Liên lão gia tử mới vừa rồi còn mang dáng vẻ hằm hè đe dọa đã ngồi phắt dậy, buồn bực vỗ mạnh vào mặt mình:
– Cái mặt già này, cái mặt già này, sao lại chảy dầu được chứ?
Luật sư Hoàng co giật khóe miệng:
– Liên tiên sinh…
– Có khi chúng ta lại một lần nữa nhỉ. – Liên lão gia tử quay qua, sắc mặt nghiêm túc, – Đám con trai con gái cháu trai cháu gái của tôi đúng là thông minh, nếu như có đứa nào phát hiện sơ hở của tôi, thể nào cũng sẽ tương kế tựu kế…
Cùng thời gian, trong hầm rượu dưới tầng.
– Con thấy mũi của ông nội ra dầu.
Một thiếu niên lắc chai rượu nho trong tay, sau đó rót chất lỏng đỏ tươi vào trong ly,
– Vì thế con tương kế tựu kế, ôm ông nội khóc thảm thiết rất là lâu luôn.
– Không hổ con trai của bố.
Anh con cả vui vẻ nhìn thiếu niên, với tay cầm lấy ly rượu vang vừa rót đầy, nhưng không uống, mà là thấm thía nói với cậu con:
– Nhưng hiện tại còn chưa phải lúc chúc mừng thắng lợi, chúng ta cần phải duy trì ưu thế, bây giờ cần làm nhất chính là tiếp tục duy trì ưu thế này, bởi vì người nhìn ra được chắc chắn không chỉ có mỗi hai chúng ta…
Bên kia, trong phòng Liên lão gia tử.
– Tôi không hiểu ý của ngài lắm. – Luật sư Hoàng nói, – Thế nào là lại một lần nữa?
– Ý tôi là, tôi muốn chết một lần nữa. – Liên lão gia tử cười lạnh, – Lần này là tôi bị bọn nó làm cho tức chết, khi tôi tức chết rồi, anh lại công bố di chúc mới của tôi ra.
– Tôi chỉ sợ họ không tin nữa…- Luật sư Hoàng nói thật.
– Vậy thì nghĩ cách để chúng nó tin đi.
Liên lão gia tử trợn mắt.
– Trên thế giới này có tiền là làm được tất, tôi trả tiền, anh nghĩ cách cho tôi, dù là mượn thi thể cũng phải mượn được cho tôi.
Sau đó quay sang nói với cô giáo Lý:
– Cô phải hóa trang thi thể thành tôi.
Cô giáo Lý hộc máu:
– Tôi chỉ là chuyên viên trang điểm, không phải thầy dịch dung.
Cùng thời gian, trong hoa viên dưới tầng.
Cô con gái thứ ba Liên Viện Viện tránh khỏi những người khác, đang trộm gọi điện thoại.
– Tôi không biết ông cụ đang muốn làm chuyện xấu gì nữa, tôi chỉ biết một chuyện – trên thế giới này có tiền là làm được tất cả.
Cô ta hung dữ nói,
– Tôi trả tiền, anh phụ trách thiết lập một quân đoàn cho tôi, có tình huống cái là tôi sẽ thông báo cho anh ngay, sau đó anh tức khắc bảo quân đoàn của anh nghĩ kế cho tôi.
Người ở đầu bên kia điện thoại báo ra một cái giá.
– Sao đắt thế! – Liên Viện Viện phẫn nộ.
– Bởi vì em trai của chị vừa gọi điện cho bọn tôi, cũng đưa ra yêu cầu y chang…- Đối phương trả lời.
– Từ chối nó. Tôi trả gấp đôi. – Liên Viện Viện nói.
Tình huống tương tự phát sinh ở khắp các ngõ ngách trong nhà này, “các diễn viên” qua vòng thử vai đầu tiên đang tích cực chuẩn bị cho “buổi thử vai” thứ hai. Mà vị “quan phỏng vấn” duy nhất thì đang tích cực chuẩn bị gây khó dễ cho bọn họ.
So với họ, Ninh Ninh có vẻ hơi lạc lõng. Cô an tĩnh ngồi ở sô pha, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, như đang thất thần.
– Nhìn em có vẻ không khẩn trương chút nào. – Giọng nói của Bùi Huyền vang lên.
Cô quay sang, thấy anh ta cười nhẹ đứng bên cạnh mình, trong tay cầm hai ly cà phê, đưa một cốc trong đó cho cô.
– Em có gì mà phải khẩn trương? – Ninh Ninh cười như không cười.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh theo đúng trình tự viết trong hồi ký.
Cô biết Liên lão gia tử đang chuẩn bị lập bản di chúc thứ hai, cô biết bố con Liên Thành Tín đang uống rượu vang đỏ trong hầm rượu, cô biết Liên Viện Viên và cả em trai chị ta đang gọi điện cho tổ cố vấn của mình, cô biết kế tiếp sẽ phát sinh những chuyện gì.
Nhưng mà Bùi Huyền dường như hiểu lầm nội dung trong lời nói của cô.
– Việc không liên quan mình, gác máy treo cao à? – Anh ta uống một ngụm cà phê, bỗng nhiên cúi xuống hỏi nhỏ bên tai cô,
– Em có muốn trở thành Liên Liên thật sự không?
Ninh Ninh chân mày nhảy lên:
– Ý anh là gì?
– Người ở gác mái em đã gặp rồi đó, em ấy sẽ không tỉnh lại.
Lời nói Bùi Huyền tràn ngập cám dỗ,
– Dù là em có lấy thứ gì của em ấy, em ấy cũng không làm gì được.
Ninh Ninh bình tĩnh nhìn anh ta. Cô biết rất nhiều chuyện, chỉ duy nhất một chuyện không biết.
Mộc Nhĩ, cô thiếu nữ mà cô xuyên qua này cuối cùng có đáp ứng anh ta không. Liên Liên tương lai rốt cuộc là Liên Liên bị thực vật ở trên gác mái, hay là Mộc Nhĩ hiện đang đứng ở chỗ này?
Hết chương