– Chị đi làm thêm.
Ninh Ninh lấy một tệp tiền trong túi xách ra đưa cho cậu,
– Có tiền làm thêm giờ này.
Mộc Qua ôm cánh tay dựa vào trên tường, ánh mắt thờ ơ nhìn tiền trong tay cô, đột nhiên xoay người đi thẳng vào buồng nghỉ, bước chân nặng trĩu như vậy, gian nan như vậy, nhanh như vậy, giống như nhịp trống đập trên mặt trống, gõ dồn dập.
Rầm một tiếng —— thứ gì ngã trên mặt đất?
Ninh Ninh đạp vội giày đi, chạy vào trong.
Cô đứng ở cửa phòng, thấy Mộc Qua trong phòng xoay người lại, cầm theo cặp sách, dốc ngược xuống, tiền mệnh đề giá nhỏ, tiền giấy, tiền xu bên trong đó ào ào rơi xuống như nước chảy, bắn khắp đầy đất.
– Thế này đủ chưa? – Cậu ngước nhìn cô.
Bị cậu dùng ánh mắt lạnh nhạt đó nhìn, Ninh Ninh chợt thấy phẫn nộ.
– Đủ cái gì?
Cô cười nhạt, đi qua, dùng chân gạt tiền, gạt ra một phần tiền:
– Đây là học phí của em.
Lại gạt ra một phần nữa.
– Đây là tiền ăn cơm của em.
– Đây là tiền thuê nhà cho em.
– Đây là tiền mua quần áo giày dép cho em.
…
Gạt xong khoản tiền cuối cùng, Ninh Ninh dùng chân dẫm dẫm lên chỗ trống ở nền đất, khoanh tay cười lạnh nói:
– Số tiền này còn chưa đủ để tự nuôi chính em, đủ cái gì? Đủ nuôi mẹ hay là nuôi chị?
Vẻ mặt Mộc Qua hết xanh lại trắng.
– Dù vậy chị cũng không thể như vậy được.
Cậu ấp úng thốt ra một câu,
– Chị đã bỏ công việc cũ từ lâu, số tiền này căn bản không phải do chị rửa bát kiếm được…
Ninh Ninh nắm chặt tiền mặt trong tay, giận quá hóa cười:
– Em cho rằng tiền của chị kiếm từ đâu ra? Em cho rằng…chị ở bên ngoài làm gì?
Có một khoảnh khắc, cô rất muốn ném tập tiền trong tay vào mặt cậu, nhưng mà nắm nó rất lâu ngược lại dùng hết sức lực, vì thế ngã ngồi xuống giường, tiền bay lả tả trước mặt cô, cô đưa hai tay lên che mặt:
– Em cho rằng chị thích làm trâu làm ngựa cho người ta hay sao? Thời tiết lạnh như thế, chị không muốn rửa bát đ ĩa, cũng không muốn ăn nói khép nép nói hoan nghênh quý khách, cũng không muốn nửa đêm giờ còn chưa được về nhà mà phải làm thêm bên ngoài kiếm tiền…
Ở trong phim, nứt nẻ da trên tay chỉ là hiệu quả của hóa trang, nhưng ở chỗ này là đau đớn thật sự.
– Chị là con gái mà.
Cô che lấy mặt mình, bàn tay chưa hết tê cóng khẽ run lên.
– Chị tự chà đạp mình như thế, đến lúc về già thì làm sao đây? Không có văn hóa, già rồi không còn xinh đẹp nữa, lúc không còn sức để làm việc nữa, chị nên làm gì đây…Những điều này chị chưa từng nghĩ tới.
Cô bỗng nhiên buông tay, nhìn Mộc Qua, trong ánh mắt long lanh ánh lệ:
– Chị chỉ toàn nghĩ về em.
Mộc Qua như bị cô đánh cho một quyền, bối rối đứng tại chỗ.
Qua hồi lâu, cậu mới tiến lên một bước, hai tay hơi giơ lên, dường như muốn ôm cô nhưng lại bị Ninh Ninh đẩy trở về.
– Chị ơi…- Mộc Qua tủi thân gọi cô.
– Đừng chạm vào chị. – Ninh Ninh nói.
Ngay khi nói ra những lời này, Ninh Ninh bỗng nhiên phát hiện ra, làm chị gái, làm Mộc Nhĩ, cô yêu cậu đồng thời cũng hận cậu. C ậu nhỏ tuổi hơn cô, yếu đuối hơn cô, cậu cần cô, cho nên sau khi trong nhà xảy ra chuyện, thân là chị gái đáng lẽ ra cô nên gánh vác tất cả mọi trách nhiệm, chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ học hành thường ngày cho cậu, chịu khó kiếm tiền cho cậu học hành, còn phải chịu đựng cái tính tình tệ hại không chịu nổi của cậu.
Cậu liên lụy cô, trói buộc cô, vây khốn cô, Ninh Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh, căn phòng nhỏ như này, bẩn thỉu như này, lạnh lẽo như này, vì để tiết kiệm tiền cô vẫn luôn ở nơi như này, lúc tắt đèn thậm chí còn nghe được tiếng chuột chạy qua chạy lại trong phòng, cô chịu khổ hết đêm này đến đêm khác, trong khi trong tay cô có tiền…
Ninh Ninh run lập cập, nhìn tiền ở dưới đất.
– Cầm đi, tiền làm thêm đấy. Quá nhiều à? Hà hà, không nhiều đâu, đợi lúc em trở thành tiểu thư Liên gia rồi thì đến lượt em lại phát tiền lại cho anh.
Ninh Ninh cười khổ trong lòng, cô biết vì sao Bùi Huyền lại phát tiền làm thêm cho cô.
Người đàn ông này luôn sống với dc vọng, thứ mà anh ta am hiểu nhất chỉ sợ không phải là lừa dối người khác, mà là cạy mở một lỗ hổng trong lòng người đó, sau đó nhẹ nhàng hát những bài hát tà ác, dụ dỗ dc vọng bên trong thò đầu ra như một con rắn.
Suy cho cùng, trái tim con người có hai mặt, mà anh ta giỏi chỉ đường cho mặt tối của người khác …
Vài ngày sau, Liên gia.
Gia đình cùng sự nghiệp dường như là cặp kỳ phùng địch thủ muôn thuở trong tình yêu, một bên đắc ý, một bên thất ý, gia đình của Ninh Ninh thì hỏng bét, nhưng ngược lại, cô lại thể hiện rất tốt bộ phim về Liên gia này.
– Tao không có đứa con gái nào là mày cả. – Nhị thiếu lạnh lùng nói với Ninh Ninh.
– Tao không có đứa con trai như mày. – Một giọng nói lạnh lùng hơn từ sau lưng anh ta vang lên.
Nhị thiếu quay đầu lại, kêu lên với ông cụ nằm trên giường:
– Bố!
– Đi ra ngoài. – Liên lão gia tử nói rất ngắn gọn và mạnh mẽ.
Nhị thiếu ban đầu còn muốn giở trò quỷ không chịu rời đi, nhưng lại bị vệ sĩ của Liên lão gia tử bắt ép đi ra, gã đi rồi, Liên lão gia tử duỗi tay ra với Ninh Ninh, ôn hòa nhìn cô:
– Cháu gái, hãy kể cho ông nghe về cháu đi nào.
Thiết lập nhân vật của cô đã viết xong sẵn rồi, Ninh Ninh ngồi ở trước mặt ông, khoảng cách không xa nhưng cũng không gần, thỉnh thoảng liếc ông một cái, nhưng phần lớn thì chỉ vân vê góc áo của mình:
– Cháu ạ? Cháu sống với mẹ, nhưng cháu cũng không biết đó có phải là mẹ ruột của cháu không, bởi vì mẹ không yêu cháu, mẹ chỉ yêu em trai cháu.
– Trọng nam khinh nữ, rất nhiều người đều như thế.
Liên lão gia tử hỏi tiếp, – Cháu đi học chưa?
– Có đi học ạ, nhưng bây giờ cháu đã bỏ rồi ạ.
Ninh Ninh bình tĩnh trả lời.
– Mẹ cháu nói, con gái không cần học nhiều, dù sao lớn lên cũng lấy chồng sinh con thôi.
– Cháu có hận họ không? – Liên lão gia tử hỏi.
Ninh Ninh kinh ngạc nhìn ông, như là bị chọc trúng tâm sự, sau đó nhíu mày suy nghĩ rất lâu, lắc đầu nói:
– Chưa nói tới hận ạ, dù sao cũng là người thân của cháu.
– Đúng vậy, chưa nói tới hận.
Liên lão gia tử thở dài, nhìn lên trần nhà, buồn bã thất vọng rất lâu mới quay sang bảo Ninh Ninh:
– Gọi ông nội đi.
Ninh Ninh:
– Ông nội?
– Ôi. – Liên lão gia tử vỗ vỗ tay cô cười nói, – Ông nội cho cháu đi học, cháu thích gì thì cho cháu học cái đó, tốt nghiệp rồi cũng không cần lấy chồng, trên đời này còn có từ gọi là ở rể…
– Ngừng ngừng ngừng!
Ninh Ninh vội kêu ngừng, sau đó có chút hưng phấn, đồng thời cũng lo lắng không yên cẩn thận hỏi:
– Ông nội, ông đối xử với người nhà đều….tốt như vậy ạ?
Trong mắt Liên lão gia tử hiện lên một tia u tối, ông chỉ cười, nụ cười rất ảm đạm:
– Đương nhiên rồi, ông đối xử với người nào cũng đều tốt như nhau, đều tốt như nhau…
Người có xa gần thân sơ, thậm chí một gia đình chỉ ba bốn người đôi khi cũng không thể xử lý sự việc công bằng, mà Liên lão gia tử thì sao? Ông bây giờ không thể xử lý sự việc công bằng, càng miễn bàn trước đây.
Trả lời xong vấn đề này, Liên lão gia tử vẫn luôn thất thần không tập trung, hàn huyên với Ninh Ninh vài câu về gia đình xong thì vừa cười vừa đánh mắt ra hiệu cho luật sư Hoàng. Luật sư Hoàng lập tức nói với Ninh Ninh:
– Liên tiên sinh khá mệt rồi, hôm nay đến đây thôi, để ngài ấy nghỉ ngơi một chút.
Ninh Ninh cười đứng dậy:
– Cháu đi đây, ông nghỉ ngơi ạ.
Cửa vừa đóng lại, cô biết tiếp theo họ sẽ thảo luận về đợt thử vai thứ hai, Liên lão gia tử mệt ư? Không, ông không hề mệt chút nào, trước khi ông tìm thấy những người thân nhất của mình, ông sẽ không chịu ngừng nghỉ, giống như những người đang ở dưới lầu kia.
Ninh Ninh từng bước đi xuống dưới tầng, cô nhìn những người ở bên dưới, những người bên dưới cũng nhìn cô, không phải ánh mắt nhìn người thân, đó là ánh mắt nhìn đối thủ cạnh tranh.
Liên lão gia tử khát vọng tình thân, lại biến tình thân trở thành một cuộc canh tranh, nếu là cạnh tranh, vậy thì nhất định sẽ đổ máu, tàn khốc, đã định sẵn phân ra cao thấp, muốn tìm được tình yêu từ trong đó chắc chắn là không rồi.
– Thế nào? – Giọng Bùi Huyền vang lên từ bên cạnh.
Ninh Ninh quay sang nhìn anh ta, nghĩ bụng: Chính là người này đã dẫn ra mặt u tối của Liên lão gia tử, làm cho ông cụ khát vọng tình thân, rồi lại không tin tình thân.
– Ông nói muốn cho em đi học. – Ninh Ninh nói.
Bùi Huyền ồ một tiếng, cười như không cười:
– Không ngờ nhé, thế mà em còn rất làm người già và người trung niên vui đấy nhỉ.
– Chỉ làm người già vui thôi. – Ninh Ninh sửa lại câu anh ta nói.
– Cũng có thể làm anh vui. – Bùi Huyền ngậm điếu thuốc trong miệng, – Anh là người trung niên.
Ninh Ninh khóe miệng run rẩy, ghê tởm buồn nôn.
Nhìn người này thật sự là quá làm tổn hại thị lực của cô, Ninh Ninh vội chuyển ánh mắt về mấy người trong phòng khách, bọn họ hoặc túm năm tụm ba hoặc tự mang theo đoàn đội của mình, cô chợt kêu lên:
– Sao lại thiếu một người thế?
Ninh Ninh biết rõ nhưng vẫn hỏi, theo hồi ký của Liên Liên, hôm nay tuy rằng tổng cộng mời năm người, nhưng trình diện lại chỉ có bốn người, gồm hai bố con anh con trai cả, con gái thứ ba cùng với Ninh Ninh. Người con trai thứ tư không tới, bởi vì trên đường anh ta đã xảy ra chuyện…
– Ai biết được.
Bùi Huyền nói rất nhẹ nhàng bâng quơ,
– Có lẽ trên đường xảy ra gì đó.
Vừa dứt lời, có người từ bên ngoài xông vào, lo lắng kêu lên với mọi người:
– Không hay rồi, Tứ thiếu có chuyện rồi.
Ninh Ninh đưa mắt nhìn Bùi Huyền.
Cô xem hồi ký của Liên Liên mới biết được chuyện này, anh ta thì sao? Anh ta làm sao mà biết được?
Cùng lúc đó, trong nhà Bùi Huyền.
Mộc Qua ngồi ghế trên ở phòng khách, đặt một quyển sách trên gối, nhưng nửa ngày cũng không lật được một trang.
Cuối cùng cậu bực bội gập sách lại, ngẩng lên nhìn khắp nhà, buồn bực nói:
– Người đi đâu hết cả rồi?
Trong nhà Bùi Huyền có rất nhiều người, những người này danh nghĩa là đầu bếp, người làm vườn, người giúp việc, nhưng Mộc Qua cảm thấy chức nghiệp của họ chỉ sợ không phải như thế, bởi vì đầu bếp không biết làm cơm rang trứng, người làm vườn không phân biệt được đâu là hoa hồng Mân Côi và đâu là hoa hồng Nguyệt Quý, người giúp việc thì ngay cả pha trà cũng không làm được.
Hôm nay tất cả những người này đều không thấy, trong nhà chỉ có mỗi cậu cùng với một người hầu gái mập.
Người hầu gái bảo cậu ngồi phòng khách, mà cô ta thì lên tầng trên canh giữ. Trên tầng trên có gì? Mộc Qua chưa từng lên đó nên không biết.
Bỗng nhiên bịch một tiếng, trên tầng trên có một tiếng vang lớn.
Mộc Qua bị thanh âm này làm cho giật mình, cậu nhìn lên, đang do dự có nên đi lên đó hay không thì có tiếng bước chân hỗn loạn từ trên đó truyền đến.
Một cô gái mặc váy ngủ màu trắng xuất hiện ở cầu thang, tay cầm cây búa dính máu, nhìn thấy Mộc Qua, cô ấy không khỏi ngây người, sau đó giơ cây búa lên chĩa vào cậu, máu trên mặt nhỏ xuống, cô ấy run giọng nói:
– Thả tôi đi!
Mộc Qua kinh ngạc nhìn mặt cô ấy, đột ngột tháo mặt nạ trên mặt mình xuống, đi đến gần cô ấy hơn:
– Chị ơi, chị làm sao vậy? Sao trông chị lại như này?
Thiếu nữ mặc váy ngủ màu trắng, có gương mặt giống Ninh Ninh như đúc bị cậu làm cho hoảng sợ lui lại một bước.
Mộc Qua chợt đứng lại, nghi hoặc nhìn cô ấy một cái rồi chậm rãi lùi lại nói:
– Không phải, chị không phải chị của tôi.
Cậu lui đến cái bàn ở phòng khách, trên bàn có một cái bát đựng trái cây, cậu rút con dao gọt hoa quả trên quả táo ra…Nhân tiện, cậu vứt quả táo trên đó đi, chĩa mũi dao vào đối phương.
Thiếu nữ váy trắng nuốt nước miếng, tuy rằng hai người trong tay đều có vũ khí, nhưng Mộc Qua là con trai, mà cô ấy là con gái, hơn nữa cậu khỏe mạnh, cô ấy yếu ớt, cô ấy không thể đánh lại cậu.
– Chị Lý bị làm sao rồi?
Mộc Qua nhìn máu trên cây búa, hoảng sợ hỏi:
– Chị đã đánh chết chị ấy rồi?
Chị Lý chính là người hầu gái mập kia. Thiếu nữ váy trắng ngẩn ra, vội vàng lắc đầu nói:
– Chị không đánh chết chị ta, chị chỉ đánh chị ta ngất đi thôi. Chị cũng không còn cách nào khác…Từ đã, chị gái? Em có phải có chị gái giống hệt chị không? Em là em trai của cô ấy?
Mộc Qua chân mày nhảy lên:
– Phải thì thế nào?
Thiếu nữ váy trắng đột nhiên phá lên cười.
Cô ấy cười làm cho Mộc Qua bực bội, cậu lại bước đến gần cô ấy một bước, lạnh lùng hỏi:
– Chị cười cái gì?
– Chị là một diễn viên.
Thiếu nữ váy trắng thu lại nụ cười, nói với cậu:
– Có một ngày Bùi Huyền tìm được chị, nói chị rất giống một đứa con gái ngoài giá thú của một gia đình giàu có, đứa con gái ngoài giá thú đó chết bất đắc kỳ tử, anh ta cho chị tiền, bảo chị đóng giả cô ấy.
Vừa nghe thế, Mộc Qua ngay lập tức hiểu ra rất nhiều điều, chẳng hạn như tại sao Bùi Huyền lại tìm chị gái mình, vì sao lại cho chị mình ăn mặc trang điểm lòe loẹt như kia, làm cậu hơn một lần cho rằng hai chị em họ…
– Về sau chị bất cẩn bị tai nạn xe, biến thành người thực vật.
Thiếu nữ váy trắng nói.
– Anh ta mới tìm chị gái em, bởi vì chị em rất giống chị. Hà, chị đoán chắc chắn anh ta cũng nói mấy câu như này với chị gái em “cầu phú quý trong hung hiểm”, “nếu công việc bình thường, em phải rửa bát đ ĩa mười năm mới mua nổi đôi giày da đang đi trên chân em”, “ Em phải làm việc từ thời Dân quốc đến hiện tại mới mua nổi căn nhà này”, “Bây giờ chỉ cần em gật đầu, tất cả đều là của em…”…
– Em không hiểu.
Mộc Qua chau mày lại,
– Có nhiều lợi lộc như thế, vì sao chị lại bỏ chạy?
Thiếu nữ váy trắng im lặng một lát, nói:
– Bởi vì anh ta lừa gạt chị.
Mộc Qua:
– Nghĩa là sao?
– Chị đã tỉnh lại trước một tháng rồi.
Như là nhớ ra chuyện đáng sợ gì đó, thiếu nữ váy trắng run run môi nói,
– Khi đó ở trong mắt Bùi Huyền, chị đã là một người chết, có rất nhiều lời anh ta không nói với người sống, nhưng sẽ nói với người chết…
Việc này liên quan đến chị gái của mình, Mộc Qua vội thúc giục:
– Anh ta nói gì?
– Chị nghe được rất nhiều, nhiều đến mức chị không dám mở mắt ra, chỉ đành tiếp tục giả làm người thực vật.
Thiếu nữ váy trắng chậm rãi nói,
– Đặc biệt chị nghe anh ta nói, anh ta tìm chị căn bản không tính để chị làm một tiểu thư Liên gia còn sống, mà muốn chị làm một tiểu thư Liên gia đã chết…
Mộc Qua đầu ong lên, cậu lắc đầu:
– Làm sao …
– Em còn chưa hiểu hay sao?
Thiếu nữ váy trắng hét lên với cậu, phát tit phẫn nộ cùng sợ hãi trong lòng mình,
– Anh ta tìm người huấn luyện bọn chị, chỉ dạy bọn chị làm thế nào trở nên xinh đẹp trước màn hình, chính là để bọn chị chết ở Liên gia, sau đó để phóng viên chụp một tấm ảnh đẹp đăng lên trên báo, tiêu đề là…
Khi cô ấy nói ra tiêu đề, Mộc Qua đã không còn ở trong phòng khách nữa mà đã lao ra khỏi phòng khách, lao ra biệt thự.
Liên gia, trong phòng khách.
– Cái gì? Bị bắt vào đồn công an?
– Ai đã tố cáo? Đâm chết người? Có phải là thật không?
– Từ đã, tôi nhớ ra rồi, hình như là có chuyện này, nhưng mà không phải đã đè x uống rồi hay sao? Ai tiết lộ ra ngoài?
Một đám người xì xào bàn tán, nhưng bàn tán thì bàn tán, không một ai chịu ra mặt bảo vệ người kia mà lại thấy vui sướng khi người ta gặp họa.
Ninh Ninh nhìn cảnh tượng trước mặt, mày nhíu lại.
Mờ ám...
Sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, lại vào đúng lúc quan trọng lại xảy ra chuyện, thấy thế nào cũng giống như có người làm.
– Đối với chúng ta, đó là một chuyện tốt.
Bùi Huyền ở bên cạnh cười nhẹ với cô,
– Đối thủ cạnh tranh thiếu một người, em nói có đúng không?
Hết chương