Bộ phim bắt đầu rồi.
Dây tóc bóng đèn trên đỉnh đầu rung động phát ra âm thanh xẹt xẹt.
Mộc Qua ngồi ở ghế dựa, ngửa đầu, trên mặt phủ một chiếc khăn ướt sũng, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Một bàn tay đem lấy khăn lông ra, gã đàn ông hỏi cậu:
– Nói đi, có phải mày đã liên hệ với Liên Liên từ sớm rồi không?
Mộc Qua thở hồng hộc một hồi, lắc đầu.
– Nó đã chạy đi đâu?
Mộc Qua vẫn lắc đầu.
– Chuyện này còn có ai biết?
– …Chỉ có tôi.
Ánh mắt Mộc Qua phủ một tầng sương nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó ánh mắt chuyển qua gã.
– Chỉ có tôi.
– Thế thì tốt.
Đối phương cười gằn, lại lần nữa phủ khăn ướt lên mặt cậu.
Không khí càng ngày càng ít, nước trong mũi càng ngày càng nhiều, Mộc Qua vùng vẫy như chết đuối, lúc sắp chết, cuộc đời ngắn ngủi hiện ra trước mắt cậu.
Xuân về ấm áp hoa nở rực rỡ, bóng dáng thiếu nữ như mơ hồ có tầng tầng ánh sáng, mỉm cười đi về phía cậu.
– Thiên sứ….- Cậu khẽ gọi trong lòng.
Thiếu nữ chậm rãi đi về phía cậu, vầng sáng trên người dần dần biến mất, biến thành bộ y phục cũ màu xám, đột nhiên tát vào mặt cậu một cái, sau đó túm lấy cổ áo cậu hét lên:
– Tên mập chết tiệt! Mau trả lại thiết lập nhân vật cho chị!
Mộc Qua mở mắt ra, đèn bạch xí cùng với người đàn ông hung ác đều biến mất, chỉ còn lại cậu với một thân hình mập mạp, cậu mỉm cười với gương mặt đầy thịt mỡ run rẩy:
– Chị ơi…
– Nói thế nào đây nhỉ. – Thạch Trung Đường ngồi trên khán phòng, tay phải vuốt cằm, như là một vị giám khảo đầy bắt bẻ, tiếc nuối nói, – Diễn xuất lần này của em thất bại rồi.
– Sao anh lại nói vậy ạ? – Ninh Ninh sửng sốt quay sang nhìn anh.
– Em xem đi. – Thạch Trung Đường hất cằm chỉ vào màn hình.
Trong màn hình, Ninh Ninh tự làm thủ tục thôi học, sau đó đi đến một quán cơm, biểu cảm thấp thỏm nói:
– Cho cháu hỏi ở đây có nhận người làm việc không ạ?
Từng cái đ ĩa đầy dầu mỡ được bỏ vào bồn rửa, sau đó từng cái sạch sẽ được đưa ra. Một đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bỏ vào bồn rửa, sau đó đôi bàn tay lấy ra đã trở nên tê cóng và nứt nẻ.
Cuối tháng, đôi bàn tay đầy vết nứt này cầm mấy đồng tiền dúm dó đưa cho Mộc Qua.
– Em cầm mua quần áo mới và đồ dùng học tập mới đi.
Ninh Ninh đầy vẻ mệt mỏi nói với Mộc Qua.
– Đừng để các bạn trong trường chê cười em, nói em là đứa con không được cha mẹ yêu thương.
Mộc Qua nhìn tay cô, mãi vẫn không chịu nhận số tiền kia.
– Em biết rõ kịch bản trong tay có vấn đề, đặc biệt là thiết lập nhân vật của Mộc Nhĩ, vì sao em còn dựa theo đó để diễn?
Trong khán phòng, Thạch Trung Đường chân thành hỏi cô.
– Là bởi vì diễn theo đó rất dễ phải không?
Ninh Ninh mặt đỏ đến tận mang tai, trong ánh mắt toát lên sự kích động vì bị hiểu lầm:
– Em không phải…
– Thế đó là vì sao? – Thạch Trung Đường hỏi, đôi mắt chuyển hướng màn hình.
Gương mặt Bùi Huyền xuất hiện ở trên màn hình, kính gọng vàng, hào hoa phong nhã, ngồi ở trên sô pha đối diện, đưa một bản hợp đồng đến trước mặt Mộc Qua.
– Là bởi vì anh ta? – Thạch Trung Đường hỏi.
Ninh Ninh mấp máy miệng, đôi tay đặt lên đầu gối, ngón tay bấu chặt.
Trên màn hình vẫn hiện lên gương mặt Bùi Huyền, nhưng người đối diện đã đổi thành Ninh Ninh, một bản hợp đồng khác đưa qua.
– Ninh Ninh, em xem đi.
Thạch Trung Đường ôm bả vai cô, nói với cô.
– Một bộ phim điện ảnh chỉ tầm một tiếng rưỡi, cái chúng ta đang xem là Nhân Sinh được biên tập cắt nối, nhưng Nhân Sinh thật sự không ngắn ngủi như vậy, khi em ở trong bộ phim, khi em trở thành một người khác, thực ra em có rất nhiều chuyện có thể làm, thử rất nhiều chuyện mà bình thường không dám làm hoặc làm không tốt…
– Em làm sao có thể làm như vậy? – Ninh Ninh thấp giọng nói, – Em làm sao dám tùy tiện bóp mép Nhân Sinh của người khác.
– Thì ra là thế.
Thạch Trung Đường nói, lúc này không còn là ngữ điệu chất vấn nữa, mà là giọng khẳng định, anh nói với Ninh Ninh.
– Em sợ hãi.
– Lẽ nào em không nên sợ hãi hay sao? – Ninh Ninh hỏi lại anh.
– Em đang sợ hãi? Bùi Huyền phải không? Anh ta đích thực rất đáng sợ, đối đầu với anh ta có lẽ em sẽ thua, nhưng em không thể ngay cả dũng khí đối đầu với anh ta cũng không có.
Thạch Trung Đường nhìn phía màn hình,
– Nhìn xem em đã làm cái gì kìa.
Ninh Ninh từ chỗ ngồi bật đứng lên, lại bị Thạch Trung Đường mạnh mẽ dùng tay ấn ngồi trở lại.
Cảm giác bị bắt xem phim đau khổ như thế, giống như những bộ phim cực kỳ nát mà cô đã diễn trước đó, hổ thẹn, hối hận, thất vọng với bản thân…
– Bởi vì quá sợ hãi, cho nên lần này em đã diễn bó tay bó chân. Mộc Nhĩ cũng thế, Liên Liên cũng thế, đều bị em diễn ra một loại cảm giác.
Thạch Trung Đường lắc đầu,
– Chính là chấp nhận số mệnh.
Ninh Ninh há miệng muốn nói, nhưng cô phát hiện ra mình không thể phản bác lại anh, dù có ngụy biện đến đâu cũng không thuyết phục bằng phim thật, trên màn hình, Mộc Nhĩ cùng Liên Liên do cô sắm vai luân phiên xuất hiện, biểu cảm cùng động tác của ho thậm chí thói quen ngôn ngữ đều khác nhau, nhưng mà ưu sầu giữa chân mày lại giống nhau như đúc.
Cả hai thậm chí vẫn luôn làm một chuyện tương tự – phục tùng.
– Phục tùng mẹ, phục tùng em trai, phục tùng Bùi Huyền, phục tùng vận mệnh.
Thạch Trung Đường lắc đầu,
– Ngay cả một lần phản kháng đều không có, em có thấy điều này bình thường không?
Đương nhiên không bình thường.
Phục tùng mẹ là đương nhiên, bởi vì mẹ là lớn nhất trong nhà, quản lý tiền bạc đồng thời cũng quản lý cô.
Nhưng mà sau khi mẹ xảy ra chuyện, cô liền trở thành người lớn nhất trong nhà này, quản lý tiền bạc đồng thời cũng quản lý Mộc Qua.
Dưới tình huống như vậy, cô có thể lựa chọn trả thù nhóc mập này, cũng có thể lựa chọn cách buông bỏ quá khứ và mọi người cùng nhau cố gắng, chứ không nhất định phải làm một chuyện là tiếp tục chịu thương chịu khó, coi mình là nô lệ của cậu.
Đây không phải là một bộ phim máu chó, nó là hiện thực, đó là cuộc sống thực của một người, mang theo những niềm vui, nỗi buồn, yêu thương, hận thù, cũng như những suy nghĩ thật nhất, thậm chí là ích kỉ nhất.
Ninh Ninh hoàn toàn không suy nghĩ cẩn thận về điểm này.
Quay đầu nhìn lại, cô phát hiện ra mình chỉ biết diễn theo hồi ký của Liên Liên, diễn theo kịch bản, diễn theo nhân vật thiết lập.
Trong khi đó kịch bản cũng nhân vật thiết lập đều là giả.
– Ninh Ninh, kịch bản không quan trọng, trong Rạp chiếu phim Nhân Sinh, không có ai sẽ kêu em NG, cũng không có ai sẽ trách em làm lãng phí cuộn phim, em không cần mỗi lần đều khẩn trương cả, không cần quá sợ làm ra lỗi.
Thạch Trung Đường dịu dàng vuốt v gương mặt cô.
– Tuy nói một vở kịch cũng giống như cuộc sống, cuộc đời cũng giống như một vở kịch, nhưng một vở kịch có bối cảnh cố định, nhân vật cố định, bắt đầu cố định và kết thúc cố định. Nhưng cuộc sống lại khác, có vô hạn khả năng chờ em đi thử! Em có thể sợ, nhưng em không thể trì trệ không tiến, em nhất định phải dũng cảm nếm thử!
“Oành” một tiếng, những lời nói này giống như một cây búa đập lên trên thân xác Ninh Ninh, gõ nát cái vỏ thân xác kia, từng mảnh nhỏ rơi xuống mặt đất, mảnh đầu tiên tên là sợ đầu sợ đuôi, mảnh thứ hai tên là lo trước lo sau, mảnh thứ ba tên là quá mức cẩn thận, tuy rằng vẫn còn rất nhiều vỏ bọc, nhưng hiện tại ít nhất cô đã bắt đầu cảm thấy hối tiếc về màn thể hiện của mình trong bộ phim này.
Ninh Ninh thở dài buồn bã:
– Sao anh không nói sớm cho em, nếu anh nói sớm cho em biết hơn…
Ánh mắt cô nhìn về màn hình chiếu phim phía trước mặt, kết thúc câu chuyện, hình ảnh lại trở về mở đầu, dưới đèn bạch xí, một chiếc khăn lông ướt phủ lên mặt Mộc Qua, lúc này đây, cậu dần dần không còn giãy dụa nữa…
– Muốn thay đổi, chưa khi nào là muộn cả. – Thạch Trung Đường cười nói với cô.
Ninh Ninh cũng muốn cười, nhưng cô không cười nổi.
Có thật là chưa khi nào là muộn không?
– Muộn rồi. – Ninh Ninh lẩm bẩm nói, – Nếu như cuối cùng Mộc Nhĩ lựa chọn trở thành Liên Liên, vậy thì chị ta và Bùi Huyền là người cùng đường, chị ta biết em là ai, và Bùi Huyền cũng biết em là ai.
Nói đến đây, Ninh Ninh không cầm lòng nổi quay đầu lại nhìn cửa lớn rạp chiếu phim.
– Có lẽ khi em vừa đi ra khỏi đây thì bên ngoài đã có người chờ em rồi. – Cô lẩm bẩm.
Đúng như cô đã nói.
Ở cửa lớn Rạp chiếu phim Nhân Sinh, bóng đêm yên tĩnh, không trăng không sao.
Một chiếc xe ngừng ở trước cửa, bởi vì trời quá tối không thấy rõ tình huống bên trong, chỉ mơ hồ thấy một bóng người, ngồi ở trên ghế lái chính đang nhìn về hướng cửa lớn Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Hết chương