Ninh Ninh đương nhiên không phải đi chui đầu vào lưới.
Cô không tính đi gặp Bùi Huyền, cô muốn gặp chính là Dư Sinh.
Trong khoảng thời gian này, tám mươi phần trăm là Dư Sinh đã bị anh ta đưa đi rồi, hơn nữa dựa theo biểu hiện khống chế từ bên ngoài của Bùi Huyền cho thấy, rất có khả năng Dư Sinh đã bị anh ta giữ bên mình, anh ta sẽ đào tạo cô ấy, dạy dỗ cô ấy, giám thị cô ấy, sau đó đùa bỡn cô ấy…giống như lúc trước đã làm với Ninh Ninh.
Đương nhiên có thể gặp được hay không còn phải xem số là đỏ hay đen nữa.
May mắn thay, hôm nay số Ninh Ninh rất tốt.
– Là em à.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ninh Ninh ôm cổ Hứa Dung, quay đầu lại nhìn theo hướng giọng nói.
Ở đường cái đối diện có một quầy ăn vặt, một chiếc xe đỗ ở đó, ban đầu chỉ là gã đàn ông tóc húi cua xuống mua dưới mua điếu thuốc, nhưng sau khi thấy Ninh Ninh thì người kia cũng xuống theo, người đó không phải ai khác chính là Dư Sinh.
Tóc húi cua ở sau lưng gọi cô ấy, cô ấy đành phải dừng lại nói với anh ta mấy câu.
Cũng không biết là họ đã nói gì, tóc húi cua ở lại quầy ăn vặt hút thuốc, mà cô ấy thì bước nhanh qua đường cái, đi đến gần Ninh Ninh.
– Chị Dư Sinh. – Ninh Ninh ngoan ngoãn gọi.
– Bây giờ chị đổi tên rồi, tên là Liên Liên. – Dư Sinh cười, – Nào, gọi chị Liên Liên nghe xem nào.
Ninh Ninh nhìn gã đàn ông tóc húi cua bên đường cái bên kia, lại nhìn cô ấy:
– Chị không thể sửa tên được.
Dư Sinh ngẩn người:
– Vì sao?
– Bởi vì ngày hôm qua em mơ thấy chị. – Ninh Ninh nói.
Dư Sinh yên lặng một lúc.
– Mơ thấy chị làm gì?
Qua hồi lâu cô ấy mới cười gượng, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô, trông cậy cô nói vài lời hay.
Nhưng Ninh Ninh lại nhìn chằm chằm mặt cô ấy nói:
– Mơ thấy chị đã chết.
Một luồng khí lạnh lẽo từ gan bàn chân Dư Sinh dâng lên xâm nhập vào xương cốt của mình, làm cô ấy không kìm được rùng mình cả người, cô ấy nhìn Ninh Ninh, rõ ràng là một cô nhóc đáng yêu như cục nếp nhỏ thế mà không biết tại sao càng nhìn càng thấy sợ.
Trong hoảng hốt, Dư Sinh cảm thấy mình lại quay trở lại studio, không, không phải studio, cô ấy cảm thấy mình một chân bước vào “Giấc mộng tương lai”, đứng trước mặt là nữ chính trong phim, cô bé có thể biết trước tương lai kia, cô bé ngây thơ nhìn cô ấy, dùng giọng nói non nót truyền thông tin rằng cô đã chết…
Quả thực là quạ đen hình người.
– Đó chỉ là mơ thôi.
Dư Sinh nhắm mắt lại, sau đó mở ra, cười gượng nói:
– Chị không chết được đâu….
– Nhưng chị bị xe đụng phải, chảy rất nhiều máu.
Ninh Ninh đưa tay chỉ vào gã tóc húi cua đối diện.
– Chú kia vẫn luôn ở bên cạnh chị, gọi chị là Liên Liên…
– Đủ rồi.
Dư Sinh la lên, ngăn cô nói chuyện tiếp.
Đã nói nhiều như vậy rồi, Ninh Ninh rụt rụt cổ, giống như bị cô ấy làm cho hoảng sợ, miệng méo xệch quay đầu ôm lấy cổ Hứa Dung khóc nức lên.
Hứa Dung vội vỗ về lưng cô, vừa dỗ dành cô vừ nói với Dư Sinh:
– Người lớn rồi sao còn ức hiếp trẻ con vậy?
– Cháu muốn về nhà. – Ninh Ninh nức nở nói, – Cháu muốn mẹ.
Việc nên làm đã làm xong, không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa. Nếu Dư Sinh tin tưởng lời cô nói, vậy thì cô ấy sẽ bắt đầu nghĩ cách tìm đường lui, nghĩ cách thoát khỏi thân phận Liên Liên này. Nếu cô ấy không tin…vậy thì cô ấy sẽ bị xe đâm, sau đó biến thành người thực vật, chờ lần tới gặp mặt, chắc chắn cô ấy sẽ tin tưởng lời cô nói hơn…
– Được được, giờ chúng ta về nhà thôi.
Hứa Dung vừa dỗ cô vừa bế cô đi về hướng lúc đến.
Đi chưa được mấy bước, phía sau bỗng có một tiếng động rất lớn.
Hứa Dung giật mình kêu lên thành tiếng, quay đầu lại, bà ta trợn trừng hai mắt của mình.
Trên đường lớn vừa xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, Dư Sinh vừa rồi còn đầy sức sống bây giờ đang nằm giữa đường cái, máu tươi nhuộm đẫm lòng đường.
Gã tóc húi cua ném điếu thuốc đi xông tới chỗ cô ấy, miệng không ngừng gọi:
– Liên Liên! Liên Liên!
Tiếng bước chân hỗn loạn, quần chúng chen chúc vây xem, tiếng phụ nữ hét to, tiếng khóc của trẻ nhỏ. Hứa Dung ngơ ngác nhìn phía trước hồi lâu mới quay đầu lại, nhìn cô bé mà mình đang ôm trong lòng.
– Cháu vừa mới nói gì với chị gái kia thế? – Hứa Dung cẩn thận xác nhận, – Cháu nói…chị sẽ bị xe đâm, chảy rất nhiều máu?
Nhưng bà ta không nhận được câu trả lời từ Ninh Ninh.
Bởi vì dáng vẻ hiện tại của Ninh Ninh như là rất hoảng sợ, cả đường đi cô không nói lời nào, về đến nhà tiếp tục ôm con gấu vải đến phát ngốc.
– Tại sao lại như vậy?
Ninh Ninh ôm chặt con gấu vải trong lòng, nghĩ thầm:
– Tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ trước? Hơn nữa nếu mình nhớ không lầm thì là chị ấy lúc lái xe không cẩn thận đụng phải cây, sao giờ lại biến thành qua đường thì bị xe đụng? Có phải là…có phải là nghe mình nói xong tinh thần không yên, cho nên lúc qua đường không chú ý…Trời, chị ấy bây giờ thế nào rồi? Sẽ không chết thật chứ?
– Ninh Ninh…
Tiếng gọi của Hứa Dung vang lên.
Ninh Ninh ngẩng lên, thế mà đối phương lại lui về sau một bước.
Bốn mặt đụng nhau, không khí có chút xấu hổ.
– Uống thuốc trước đã.
Hứa Dung cố nặn ra nụ cười, sau đó đưa thuốc qua.
Ninh Ninh nhìn bà ta, đưa tay nhận viên thuốc, dưới cái nhìn chăm chú của bà ta cho viên thuốc vào trong miệng, sau đó nhận ly nước uống hết, chờ khi Hứa Dung cầm cốc không đi ra cửa phòng, cô há miệng nhè viên thuốc ra tay, sau đó kéo khóa lưng con gấu vải xuống nhét viên thuốc vào đó rồi lại kéo khóa lên.
Một lúc sau cô không chạy nghịch nữa mà tiếp tục kéo chăn giả vờ ngủ.
Hơn mười phút sau, cửa phòng lặng lẽ được mở ra.
Một bàn tay chậm rãi vươn tới Ninh Ninh, đầu tiên là nhẹ nhàng sờ mặt cô, sau đó là tháo bím tóc cô ra, bắt đầu chải tóc cho cô.
Cử chỉ dịu dàng như vậy làm cho Nih Ninh không cầm lòng nổi bắt đầu hoài nghi mình:
– Có phải là bệnh đa nghi của mình quá nặng không?
Chải đầu cho cô xong, đối phương đứng lên đi đến điện thoại để bàn.
– A lô.
Ninh Ninh nghe thấy giọng Hứa Dung vang lên.
– Là mình…Ninh Ninh vừa mới ngủ, ừ, ừ…Cậu yên tâm đi, mình sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Đúng rồi, có thể cho mình gặp Tiểu Ngọc được không?
– Tiểu Ngọc ngoan! Có nghe lời dì Ninh không?
– Đóng phim có mải chơi không?
– Đây là cơ hội em Ninh Ninh nhường cho con, con phải cố gắng diễn cho tốt biết chưa?
……
Ninh Ninh lẳng lặng nghe bà ta gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại này cũng không lâu, hơn mười phút sau, Hứa Dung cúp điện thoại.
Lúc sau bà ta ra khỏi phòng, không lâu sau, có tiếng xào nấu truyền tới.
Lúc ăn cơm, bà ta ngồi ở mép giường lay Ninh Ninh dậy, dịu dàng nói:
– Ninh Ninh, Ninh Ninh dậy ăn cơm, ăn xong rồi ngủ tiếp.
Ninh Ninh dụi dụi mắt, dáng vẻ còn buồn ngủ, mở mắt ra nhìn bà ta một lúc sau đó lẩm bẩm:
– Cháu vừa mơ thấy con gái của cô.
Mí mắt Hứa Dung nảy lên khó phát hiện ra.
– Cháu chưa từng gặp chị bé, sao lại mơ thấy chị bé được? – Bà ta cười gượng.
– Chị ấy tên Tiểu Ngọc ạ. – Ninh Ninh nói.
Hứa Dung không nói chuyện nữa, mí mắt cũng không hề run rẩy, bà ta chợt đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Ninh Ninh, loại yên lặng này cùng với phương thức nhìn người ta này mang đến một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.
– Có phải cháu đã dậy và nghe thấy cô nói chuyện không?- Bà ta chợt cười hỏi.
Nếu Ninh Ninh thật sự là một cô bé tuổi, bị bà ta dọa như vậy, đoán chừng sẽ nói thật. Nhưng Ninh Ninh không phải, cô là một người trưởng thành, hơn nữa còn là một diễn viên.
Cô đầu tiên là mù mịt lắc đầu, sau đó như là bị ấm ức, nghẹn khóc lên:
– Cháu không có, cháu nằm mơ, mơ thấy Tiểu Ngọc gọi điện cho cô, trên người…hu hu, trên người mặc trang phục diễn của cháu…
Cô khóc hồi lâu, Hứa Dung ôm cô vào lòng, lại vỗ lưng dỗ dành.
– Được rồi được rồi, cô tin cháu. – Hứa Dung dỗ.
– Cháu không muốn ngủ.
Ninh Ninh tiện thể ôm cô bà ta, khó chịu nói:
– Mấy hôm nay cháu toàn mơ giấc mơ lạ lắm.
Bàn tay đang vỗ về trên lưng cô hơi khựng lại.
– Được rồi. – Một lát sau, bà ta mới nói, – Không ngủ thì không ngủ.
Ninh Ninh nghĩ thầm: Phiền bà bớt cho tôi uống thuốc cảm cúm đi.
Có lẽ là bệnh đa nghi của cô quá nặng, cô vẫn luôn cảm thấy dạo gần đây thời gian ngủ của mình nhiều đến mức không bình thường, bước đầu là nghi ngờ là Hứa Dung đã cho cô uống nhiều thuốc cảm.
Người lớn thỉnh thoảng sẽ làm một số việc ngốc nghếch như thế, cảm thấy trẻ con bị ốm quá nghiêm trọng, cho nên cho uống tăng liều thuốc, nghĩ rằng làm thế sẽ càng mau khỏi hơn, nhưng mà thuốc có ba phần độc, uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.
Đương nhiên, Ninh Ninh cũng từng đọc tin tức nói về nhiều bảo mẫu vì quá lười biếng mà cho trẻ con của chủ nhà uống thuốc ngủ…Nhưng Hứa Dung chăm sóc cô lâu như thế, là hồi ức ấm áp trong một khoảng thời gian tuổi thơ của cô, cô thật sự không muốn nghĩ đối phương xấu như vậy.
Hôm nay sau khi ăn xong, Hứa Dung quả nhiên không tiếp tục cho cô uống thuốc nữa.
Ninh Ninh vẫn luôn tỉnh táo cho đến buổi tối.
– Ngủ ngon.
Hứa Dung tắt đèn bàn đi, hơi cúi xuống hôn lên trán Ninh Ninh.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Ninh cảm thấy môi bà ta rất lạnh lẽo.
– Cô ngủ ngon ạ.
Ninh Ninh nói với bà ta, sau đó nhắm mắt lại.
Lúc trước cô vẫn luôn nói dối, cô ngủ nhiều như vậy nhưng kỳ thực chưa từng mơ một giấc mơ nào.
Nhưng buổi tối nay, cô lại mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy tấm áp phích dán ngoài cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Bởi vì ở trong mơ, cho nên toàn bộ những thứ trên tấm áp phích đều sống dậy.
Hứa Dung nắm tay một bé gái, vui vẻ đi dưới từng hàng cây, vừa tháo quần áo đẹp trên cây xuống mặc lên người cô, tháo mũ đáng yêu xuống đội lên đầu cô, tháo túi đựng khoai tây chiên, từng cây kem xuống cho cô ăn, từng cảnh từng cảnh, giống như người mẹ dẫn con nhỏ đi dạo công viên Disneyland.
Nhưng ánh mắt Ninh Ninh dần dần chuyển xuống dưới.
Cô nhìn thấy có thứ phía dưới mà bị cô xem nhẹ.
Rễ của cây.
Những cây đồng thoại đó cắm rễ của mình sâu vào trong thổ nhưỡng màu đỏ, nhìn kỹ, đó không phải là thổ nhưỡng mà là một tấm vải màu đỏ.
Tấm vải màu đỏ kia ở trên người một người.
Những cái rễ cây kia cắm thật sâu vào trong cơ thể người kia.
Ninh Ninh vươn tay, muốn vén tấm vải đỏ kia lên để nhìn xem người phía dưới là ai.
Nhưng mà trong khoảnh khắc vươn tay ra thì cô tỉnh lại.
Đồng hồ báo thức trên đầu giường chỉ vào bốn giờ sáng.
– Phù…
Ninh Ninh nằm trên giường, tay vẫn còn duy trì động tác với về phía trước.
Đưa tay dịch về đầu giường, cô bật đèn bàn lên.
Đèn bàn chiếu sáng lên người cô, Ninh Ninh cúi đầu nhìn, sau đó giật mình kêu lên.
Trên người cô đắp một cái chăn màu đỏ.
– Sao mình thấy nó quen thế nhỉ…
Ninh Ninh lẩm bẩm nhìn quanh.
Trên giá cao cao treo hai cái váy, còn có mũ, váy kia mũ kia, cô đã từng nhìn thấy trên tấm áp phích rồi. Những thứ còn lại, cũng đều nằm trong tủ quần áo của cô.
Trong nháy mắt, câu cảnh báo của Thạch Trung Đường vang lên bên tai cô:
– Hãy cẩn thận người bên cạnh em.
Hết chương