Tôi Và Anh: Thanh Xuân Rực Rỡ

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Vũ Phong học rất tốt, điều đó không ai phủ nhận. Vân Du dù lười nhưng ngày nào cũng bị anh bắt ngồi vào bàn học một tiếng.

Đang học, cô chợt la thất thanh: "Lợn ơi!!! Không ổn tí nào rồi!"

Anh giật mình chạy từ phòng làm việc sang phòng sách, nắm vai cô hỏi: "Có chuyện gì? Anh vừa mới sang kia làm báo cáo một chút thôi mà?"

- "Từ sau em không để anh dạy em nữa đâu! Nguy cơ lắm!"

Ớ??? Vũ Phong thắc mắc: "Sao thế?"

Cô đưa tay vuốt vuốt ngực: "Em mải ngắm anh không học được, không học được ý, sút đi thì chết, hỏng bét, hỏng bét, trời ơi hỏng bét ấy!"

Anh cười vui vẻ, kéo cô đứng dậy: "Muốn đi chơi thì nói luôn đi, vòng vo tam quốc!"

.

Có lần cãi nhau, hai người đều giả vờ mình tức thật tức, quay mặt về hai bên, không ai thèm nói với ai một câu.

Vũ Phong không chịu được, chỉ thẳng vào Vân Du quát: "Phạm Vân Du! Em nghe cho rõ đây này!"

Cô hơi sợ, chầm chậm chầm chậm quay lại, vẫn cố tình cứng đầu cứng cổ: "Muốn gì?"

- "Muốn gì hả? Muốn em nghe cho kĩ những gì anh định nói!"

Cô giật mình, lo sợ, định xin lỗi thì Vũ Phong nhắm mắt vào hét đại: "Anh xin lỗi! Là anh sai, không được cãi nhau với em! Tha lỗi cho anh!!!"

Vân Du: "..."

.

Vũ Phong để ý mấy lần thấy cô mơ ngủ đòi ăn bánh kẹp phô mai, thế là, sáng hôm sau đi bộ gần km mua cho cô bọc bánh, đưa cho cô: "Của em này!"

Vân Du tròn mắt hỏi anh: "Òa! Sao anh biết em thích ăn?"

Anh bóc túi bánh, rót cho cô cốc sữa, đủng đỉnh trả lời: "Đêm qua em ngủ mơ lèm bèm nói muốn ăn, sáng nay tranh thủ đi bộ anh đi mua luôn. Em khen anh điiiiiii!"

.

Đêm nay Vũ Phong mất ngủ, gác tay lên trán suy nghĩ một việc rất hệ trọng: Anh muốn kết hôn với Vân Du!

À thì đúng là việc này hệ trọng thật!~

Anh đã bàn bạc với mẹ và bố mẹ vợ tương lai, tất cả họ đều ủng hộ, vì anh đã đi làm ổn định để nuôi cô và cô cũng đã đủ "mười tám tuổi"

Kế hoạch là hai người sẽ đi đăng kí kết hộn ngay sau khi...cầu hôn và cô học xong đại học sẽ làm lễ cưới thật lớn! Vấn đề chỉ ở Du Du bé nhỏ của anh nữa thôi!!!

Anh xoa xoa trán, lau đi mồ hôi hột, cầu hôn mà áp lực quá hức hức!

.

Nằm vắt tay lên trán suy đi tính lại tới gần ba giờ sáng, thấy mình không thể thông suốt, Vũ Phong bật dậy, chạy sang đập cửa nhà bên đòi Tú và Vũ tư vấn.

Tú ngáp ngủ càu nhàu: "Mày hỏi cũng như không ấy! Hai đứa này có hiểu gì về tình yêu nam nữ đâu mà!"

Anh gắt: "Tao hỏi thằng Vũ xem nên cầu hôn thế nào, đếch phải hỏi mày đâu mà làm mình làm mẩy. ĐM lâu chưa ăn đập rồi nhớ đúng không???"

Vũ bưng ba ly cà phê từ trong bếp bước ra: "Ngồi đây tao bày kế cho. Xời, đơn giản!"

.

Đúng theo phương châm "Đơn giản mà không đơn giản" của Vũ 'quân sư', thì mọi bước trong kế hoạch "Cầu hôn du côn" đều vô cùng ngắn gọn, rõ ràng, không sến sẩm.

Vũ Phong phụ trách đi mời gia đình hai bên và chọn nhẫn; còn phần bối cảnh và địa điểm sẽ do Tú Vũ đảm nhiện. Ngọc cũng tham gia vào một phần trong kế hoạch với vai trò Makeup Plus và dẫn Vân Du tới sự bất ngờ. Bố mẹ Vân Du và bà Lê Hương mừng húm, rủ nhau đi ăn hải sản và hát karaoke thâu đêm để ăn mừng.

Cô để ý thấy có gì đó mờ mờ ám ám, nhăn trán hỏi anh: "Mọi người giấu em cái gì à? Sao em thấy lạ quá!"

Anh cười giả lả, cố gắng phân trần: "Chẳng có gì đâu mà!"

Cô lườm anh, đe dọa: "Hay là anh đi làm gì đó bên ngoài, bị họ bắt gặp, sau đó anh đút lót họ nhờ giấu giếm em? Em mà biết được thì anh dập gan dập phổi nhé!"

Anh vội vàng lắc đầu chối bỏ: "Tuyệt đối không phải thế đâu! Em không được nghĩ linh tinh về anh vậy chứ!!!"

Đùa à? Cô mà không nói để anh nghĩ đến, thì từ trước tới nay trong đầu anh chẳng bao giờ có suy nghĩ 'táo bạo' đến thế.

Thấy không? Có thấy anh tốt không? Có thấy anh yêu Vân không? Có ai thấy không???

.

Mọi việc đã được chuẩn bị hoàn tất. Ở bên kia, Vũ Phong đang thay đồ cùng với Tú Vũ kiểm tra lại tất cả, đảm bảo không có lỗi sai gì. Ở bên này, Ngọc đã dùng một lí do kì dị nào đó, bắt Vân Du ngồi yên một chỗ trang điểm, làm tóc và thay đồ...

Ready...Steady...Go!!!

Vân Du được dẫn đến nơi tổ chức, chính là khuôn viên sau trường nơi cô tỏ tình với anh. Tất nhiên hôm nay Vũ Phong đã đuổi hết học sinh ra khỏi đó, chỉ chừa lại gia đình và bạn thân.

Du Du bé nhỏ bị hai tay Vũ Phong che mắt, khó chịu: "Em không thấy đường bước! Anh thả tay ra đi! Hâm à, bày đặt che mắt, có phải cầu hôn đâu chứ?!"

- "Không được, em cứ đợi thêm xíu đi!"

Tú mở nhạc lên, cánh hoa hồng khô được Ngọc và mấy chị em trong nhà đứng từ trên cao rải xuống.

Anh bỏ tay ra, Vân Du nhìn nhìn mọi thứ xung quanh, ngạc nhiên quay lại hỏi: "Ơ! Gì thế này?"

Anh cười toe toét, thành thật khai báo: "Cầu hôn em!"

- "Hả...?"

Anh nửa quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành: "Em lấy anh nhé?"

Không được sến không đồng nghĩa với việc tỏ tình khô không khốc như lày đâu Phong ơi!!! - dân tình hét lên

Vân Du đơ ra, vừa bất ngờ, vừa mải miết suy nghĩ. Liếc sang hai bên, thấy vẻ mặt hào hứng của các thành viên trong gia đình, chắc mẩm ai cũng đồng ý rồi. Lại nhìn về phía anh, thấy được vẻ mặt đó thật sự chân thành, thật sự yêu mình, thật sự háo hức.

Cô hít sâu, cảm thấy như đây là quyết định nhẹ nhàng nhất cuộc đời mình, gật đầu.

Vỗ tay nào!!! - dân tình bắt đầu rào rào vỗ tay.

Vũ Phong khẽ cúi gần tai cô, rù rì: "Anh yêu em!"

Và vì anh yêu em, nên việc làm chỗ dựa cho em cả cuộc đời này đã được định sẵn từ rất lâu rồi!

.

Hai người bước ra từ Ủy ban Nhân dân, tay cầm tờ giấy kết hôn vẫn còn lưu mùi mực in. Vân Du ngước lên hỏi anh: "Giờ thì em là vợ hợp pháp của anh rồi hả?"

Vũ Phong kiên nhẫn trả lời: "Đúng ròi. Giờ em là vợ của Vũ Tuấn Phong!"

Cô giật mình túm áo anh gào lên: "Em quyết định nhanh quá! Trời ạ! Thành hoa có chậu rồi! Trời ơi!!!"

Anh cúi xuống hôn má cô: "Trời đây! Ta cấp phép cho con được lấy Vũ Tuấn Phong làm chồng. Và quyết định đó sẽ cho con ông chồng đẹp trai làm ra tiền yêu con tới hết cuộc đời!"

Như một lời cầu nguyện, lại như một lời hứa hen, hứa với nhau rằng, sẽ nắm tay và đi cùng nhau mãi mãi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio