Mười hai chương, ba tháng trời. Có lẽ ít người lề mề như tôi. Nhưng để câu truyện có thể truyền tải hết thông điệp cho các độc giả, thì tháng cũng không quá dài chứ?
Thông điệp thì ngắn thôi, ẩn ẩn hiện hiện trong từng câu chữ, các bạn đọc, và suy ngẫm, sẽ thấy ngay thôi.
Tôi lề mề như vậy, là để chọn ra những câu từ trau chuốt nhất mình có, đưa vào bộ truyện.
Phong Du, Phong Du, Phong Du, đọc xong thì hai chữ này vẫn hiện trong đầu các bạn hả? Hahaha.
Nhiều người nói rằng, cách hành văn của tôi trong bộ truyện này quá rắc rối, loạn não loạn óc, nhưng tôi không thấy vậy. Chỉ cần các bạn đọc kỹ, xâu chuỗi lại các sự việc là ra mà! Các chi tiết đều liên quan đến nhau.
Thực ra ý tưởng câu chuyện này đến rất tự nhiên. Tôi ngủ mơ thấy đoạn đầu, đó là cảnh hai người gặp nhau và oánh nhau >.