.
Nhắc về vấn đề Vũ Phong là một người bạn trai rất tâm lí.
Thấy cô ngồi buồn buồn ở ban công, anh tiến lại gần, hỏi: "Em ngồi đây làm gì? Có chuyện gì không vui nào?"
Cô kéo anh xuống ngồi cùng mình, nhỏ giọng trả lời: "Mấy hôm nay anh toàn đến nhà hàng thôi, chẳng để ý đến em gì cả!"
Không thể ngờ Phạm Vân Du cũng có ngày như thế này! Há há há!
Anh ôm cô, bẹo má nịnh nọt: "Thế bây giờ anh về nhà với em rồi đấy thôi! Xem nào, Du Du bé nhỏ của anh từ bao giờ trẻ con thế chứ!"
- "Được rồi, được rồi! Tí nữa anh đưa em về ngoại ô để mẹ nấu ăn cho em được chưa?"
Lại một vấn đề làm tác giả tôi hâm mộ cặp đôi này, chưa thấy cô gái nào được mẹ chồng chiều đến vậy đâu?!
.
Ngay sau khi Vân Du tỏ tình với Vũ Phong, anh đã lập tức bắc loa thông báo rộng rãi với cả trường, đánh dấu 'chủ quyền' của mình với cô. Khắp các nơi, từ facebook page cá nhân tới page của trường, lớp hay cả bảng tin online của trường... đều thấy xuất hiện tin tức này.
Vân Du đỏ mặt tía tai chạy đến lớp anh cáo trạng, tính cách bà chằn làm cô vẫn có thể đạp đổ bàn ghế một cách vô tư: "Vũ Tuấn Phong!!! Anh ra đây ngay cho em!"
Cả lớp khúc khích cười thầm. Vũ Phong bật dậy từ trong góc lớp, lon ton chạy ra, ngơ ngác nhìn.
Cô lấy sức đẩy anh ra khỏi phòng học, cau có chỉ vào đống tin, gầm lên: "Anh xem anh làm em bị mọi người xoi mói đầy trên này này! Đồ con lợn kiaaaaaa!!!"
Anh đứng ở phía sau dựa cằm vào cô vừa ngáp ngủ vừa nói: "Anh gỡ luôn đây. Dù sao mọi người cũng đều đã biết hết rồi!"
- "HẢ?'
Cô chưa kịp hiểu ra, anh đã xóa luôn rồi.
Có người tò mò đi theo hóng chuyện, nhìn thấy cảnh này, vội vã chụp lại, tính chia sẻ cho bàn dân thiên hạ xem cùng.
Bên này, Vân Du cười tít mắt, vỗ vai anh khen ngợi: "Thế mới là bạn trai ngoan chứ!"
Vũ Phong giả vờ ngoáy ngoáy lỗ tai: "Em vừa gọi anh là gì cơ?"
Cô nóng phừng mặt, kiên quyết phủ nhận: "Em có nói gì đâu?"
- "Nói lại đi, anh chưa nghe kĩ!"
- "Không nói đấy!"
Anh cười vui vẻ, dụ dỗ: "Đi ăn gà không?"
- "Có, có chứ!"
- "Thế thì gọi lại anh nghe đi!"
- "Bạn trai, bạn trai, bạn trai, bạn trai, trại ban, à nhầm, bạn trai...!"
.
Sau ngày thi quốc gia môn Hóa được một tuần, sắp xếp việc học xong xuôi, Vân Du quyết định về nhà. Cô lên xe Thế Anh rời bến Mỹ Đình lúc hơn giờ sáng. Đi được một đoạn, sực nhớ ra, cô nhắn tin cho mẹ thông báo mình đang về, đi xe nào và tầm mấy giờ sẽ về đến nơi.
Ông bố nghe tin xong thì háo hức lắm, nhưng tỏ ra chán chường, vác bộ mặt ỉu xìu bắc ghế ra giữa nhà xem nốt tập siêu nhân; mẹ thì mừng húm, chạy ra chợ mua ít đồ ăn ngon tính đãi con gái một bữa hoành tráng.
Tự dưng ma xui quỷ khiến, ông bố nhà ta lại mở sang kênh thời sự cập nhật tin tức. Đập vào mắt ông là dòng tin "Nhà xe Thế Anh từ Hà Nội đi XX vừa gặp tai nạn tại quốc lộ ".
Ông đơ ra một chút rồi giật mình, vội vã vơ cái điện thoại gọi cho vợ: "Mẹ nó ơi, xe ô tô con bé Du đang đi về gặp tai nạn rồi! Bà về ngay để liên hệ với thằng Phong đi!"
Mẹ đánh rơi 'phịch' đống đồ xuống, tất tả chạy về. Mặc dù đang rất hoảng sợ nhưng bà kịp nhận ra, chưa bao giờ thấy chồng mình cuống quít như thế này.
Bố nhanh chóng gọi cho Vân Du, nhưng bốn, năm lần đều không thể gọi được. Mẹ lại không yên, nhấc máy lên gọi đến số của Vũ Phong.
Ở bên này, Vân Du đang ngủ say thì nghe thấy tiếng 'kizzzzz' rồi đột ngột ngã sấp mặt về phía trước, tiếng động lúc xe lật nghiêng 'ùm' một cái. Thanh bám tay ở trên trần xe cùng hàng loạt đồ đạc, cặp hành lý rơi xuống ầm ầm. Mọi người trên xe tán loạn hò hét đập cửa kính cố gắng thoát ra. Xe khách này đã gặp tai nạn do va chạm mạnh với xe chở sắt thép, rơi xuống con kênh thấp ở cạnh đường không có rào chắn.
Ngay lập tức lấy lại tinh thần, cô nhảy xuống thành công, theo phản xạ sờ vào túi quần tìm điện thoại gọi hỗ trợ.
Chết mất! Điện thoại của cô bị bép sau cú nhảu nên hỏng rồi!
Vũ Phong nghe tin từ mẹ cô, chạy ra khỏi văn phòng làm việc, lên xe phi một mạch về phía con đường xe đi từ bến. Anh tăng tốc lên tới km/h, nhăn trán giữ bình tĩnh.
Cô chạy ra xa khỏi chiếc xe đề phòng sự phát nổ bất ngờ, mệt mỏi ngồi bịch xuống đất, thở hồng hộc. Cúi xuống nhìn xuống tay mình, chắc bị mảnh kính xe cứa vào, giờ chảy máu khắp mu bàn tay. Chân vì chạy với tốc độ nhanh, vấp ngã một lần nên bị bong gân sưng tấy lên, mảnh xanh đỏ lung tung, đau tới rịn mồ hôi.
Lục túi tìm được ba miếng băng cá nhân, dán vào tay cầm máu xong ngước lên ngó, xung quanh là đường vắng, ngoài cô ra chẳng có người hay ngôi nhà nào. Trời nắng chang chang dội thẳng vào đầu, mồ hôi túa ra như tắm.
Gần mười phút sau, Vũ Phong đã đến hiện trường tai nạn, nhìn một hồi không thấy cô đâu, lại lên xe tiếp tục đi tìm, lòng gấp rút như lửa đốt.
Đi một đoạn thấy loáng thoáng bóng người ngồi ở vệ đường, linh cảm mách bảo, anh dừng xe, chạy đến, mừng rỡ nhận ra cô.
- "Vân! Anh đến rồi! Lại đây nào!"
Vừa thở phào nhẹ nhõm được đôi chút, anh lại căng thẳng khi nhìn khắp người cô toàn là vết xước chảy máu khắp các chỗ, chân lại bầm tím xanh xanh đỏ đỏ.
Cô ôm chân, định đứng lên nhưng lại ngồi thụp xuống, xoa xoa: "Chân em bong gân rồi, đau lắm!"
Vũ Phong bế cô lên xe, quay đầu về Hà Nội tới thẳng bệnh viện, không quên gọi cho bố mẹ cô: "Cháu Phong đây ạ! Hai bác cứ yên tâm, cháu đang đưa Vân về bệnh viện khám rồi!"
Vân Du giành lấy điện thoại, vội vàng trấn an hai người ở nhà: "Bố mẹ khỏi lo, con không sao đâu!...Vâng. Anh ấy đưa con đi bệnh viện kiểm tra cho chắc ăn thôi chứ có sao đâu mà, mỗi tí xước xước thôi. Bố mẹ yên tâm nhé!"
Vũ Phong yên lặng nhìn cô thở dài, vô cùng xót ruột. Cũng may là cô không có gì quá đáng ngại, không thì chắc anh không chịu nổi nữa.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình bất lực và lo sợ đến thế!
- "Tí nữa em ở trong phòng khám để bạn anh băng bó cho nhé! Anh ra ngoài mua đồ ăn cho."
- "Khiếp chưa, bẩn hết cả người rồi!"
- "Đây, mặc tạm bộ này của anh đi. Anh nhét nó vào đây cả tuần rồi nên hơi nhăn tí."
- "Cái chân của em để yên đấy nhé, đừng động vào, đau lắm đấy!"
Vân Du đang thiu thiu ngủ, nghe thấy thế cười phá lên: "Em còn chưa kêu thì anh bảo đau gì chứ? Buồn cười quá!"