Tụi nó dừng chân tại một công viên giải trí.
- Oa tuyệt quá. Nhỏ lên tiếng
- Ê tụi bây có tàu lượn kìa qua chơi đi. Cô hăng hái
- hả. anh lâm hét
- sao vậy anh. Nó hỏi.
- Anh lắc lắc:anh không sao...
- Vây qua chơi thôi. Tuấn cười đầy âm mưu.
Thằng em họ chó chết. Anh lâm thầm nguyền rủa Tuấn...
" Kiều Ân, em ngồi với anh đi " Lâm đề nghị.
- À vâng. nó cười.
- Hắn và nhỏ ngồi ngay phía sau. Nhỏ nhìn hắn, Hắn nhìn nó đôi mắt hiện lên một điều gì đó khó tả.
Xịch, vụt chiếc tàu lao vút xuống dưới." Áaaa" tiếng la oai oái của anh làm nó cười no bụng. Anh nắm chặt lấy bàn tay nó. Sau phút...
Mọi người cười nói bước xuống còn anh thì...
- Anh Lâm có sao không. Nó đỡ anh ra.
- Mặt anh tái mét: Anh không sao.
- Em thì không nghĩ vậy đâu. Nó cười.
- Mọi người ơi anh Lâm bị mệt, tớ đỡ anh í về trại, nghỉ ngơi nha.
- Uk cậu đi đi. cô cười phẩy tay ra dấu cho nó.
Một lát sau...
Nó đỡ anh ngồi xuống ghế đá.
- Anh ngồi đây đợi em chút nha, em đi mua cho anh chút nước. Nó chạy đi...và một người khác đến. Hắn ngồi xuống cạnh anh. Cất một giọng nói lành lạnh
- " Anh khỏe chưa "
- " Em không cần hỏi nhiều đâu, nói thẳng vào vấn đề đi.
- Vậy thì...Anh thích Kiều Ân à?
- Đúng vậy. Anh trả lời rành mạch rõ ràng.
- Em cũng thích cô ấy?.
- Không phải việc của anh. Hắn lạnh lùng trả lời.
- Phũ phàng thật đấy. Anh cười.
Hắn đứng dậy bỏ đi.
Hắn muốn nói nhiều điều khác nữa nhưng mà hắn lại không thể nói được....Có lẽ tình yêu của hắn không đủ lớn để có thể nói ra.
---- Hết Chương ----