"Bệ hạ!"
Suy cho cùng Tiêu Kỳ cách bên đây khá gần, hắn vừa đến, tôi và Cao Ngân Sương cùng đồng thanh.
Nhưng rõ ràng Cao Ngân Sương gọi chân thành thắm thiết hơn nhiều.
- -- Dù sao mặt người ta cũng sắp sưng lên rồi.
Mà sủng phi giả bình thường gọi hắn là cẩu hoàng đế như tôi, tiếng gọi khó tránh khỏi việc ra vẻ nhu mì.
- -- Nhưng...
"Thanh Thanh, vừa nãy tại sao nàng dùng sức tát Cao quý phi như vậy?" Tiêu Kỳ cau mày.
"Bệ hạ, bệ hạ phải vì thần thiếp..."
Không đợi Cao Ngân Sương nói xong, Tiêu Kỳ đau lòng nhìn tay tôi: "Tay tát đau không? Hay là mời ngự y xem xem."
Tôi: "..."
- -- Ngài được lắm!
Biểu cảm trên mặt Cao Ngân Sương đều cứng lại, nước mắt cứ như thế treo trên khóe miệng.
"Bệ hạ! Theo phân vị Tô tiệp dư vốn không nên xuất hiện ở yến tiệc, càng huống hồ nàng ta vậy mà lại hống hách như vậy, dĩ hạ phạm thượng đánh quý phi nương nương, hàng nghìn con mắt đang nhìn chằm chằm, khiến nhiều người bàn tán, xin bệ hạ nhất định phải xử phạt!
Nghe nói Cao thừa tướng yêu thương đứa con gái này nhất, lúc này mặt đã trắng nhách.
"Lẽ nào chuyện trên triều đường ái khanh quản không đủ, còn muốn vươn tay đến hậu cung của trẫm à?"
"Thần không có ý này, chỉ là..."
"Có điều ái khanh ngược lại đã nhắc nhở trẫm, Tô tiệp dư thân phận hơi thấp, có việc làm này với Quý phi đích thực không thoả đáng."
- -- Sắc mặt của Cao thừa tướng và Cao Ngân Sương đều có chút dịu lại.
"Trẫm nghe nói Cao quý phi quen thói ngang ngược, hôm nay còn đại náo cung yến, làm mất thể thống, nhưng xét thấy mấy năm nay nàng ấy có công giúp đỡ quản lý hậu cung, nên giáng làm tiệp dư tam phẩm."
"Còn về Tô tiệp dư, trẫm thấy nàng ấy phẩm hạnh thuần thiện, thẳng thắn hồn nhiên, thục đức tại tâm, thăng thành Huệ phi."
"Huệ phi muốn trách phạt một tiệp dư, chắc thoả đáng rồi chứ?"
Tiêu Kỳ dùng giọng điệu vừa điềm đạm vừa thờ ơ như thế ban xuống thánh chỉ hoang đường.
- -- Kinh động đến mức tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt.
[HẾT CHƯƠNG ]