Ngày hôm sau, Tiêu Kỳ bên đó lại ban thưởng đến rất nhiều.
Đồ trang sức, đồ trang trí, tranh thư họa gì đó, đủ các loại nghĩ đến và không nghĩ đến.
Tôi cảm thấy trong lòng ngài ấy giận tôi.
Rõ ràng biết mấy thứ đồ này tôi không mang đi được, mang đi rồi cũng không thể bán.
Mà còn chia từng đợt đưa đến.
Mỗi lần đưa đến là cả một phòng, các cung nhân thu dọn xong lại đến thêm một phòng.
Tôi muốn đi hái chút hoa quế, thấy bọn họ quá bận nên dứt khoát không gọi người đi theo, tự mình ra khỏi Dao Quang Điện.
Dù sao cả cung đều biết tôi là "yêu phi", không có ai dám động đến tôi.
Đang là mùa thu, tôi ra khỏi Dao Quang Điện không bao xa là đã tìm thấy cây hoa quế vừa hay đang nở hoa.
Hôm qua Tiêu Kỳ nói tôi cả ngày cắm đầu thêu thùa là vì tôi chuẩn bị để xuất cung.
- -- Thật ra không phải.
- -- Tôi muốn thêu cho chàng ấy cái túi thơm.
Nhưng cứ luôn không vừa ý.
Thêu đi thêu lại rất nhiều cái mới có cái miễn cưỡng tạm được.
Hôm nay đi hái chút hoa quế phơi khô, có lẽ sẽ kịp làm xong túi thơm trước khi xuất cung.
Tôi chỉ muốn làm một cái túi thơm nên cần không nhiều hoa quế.
Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, không biết ai đột nhiên bịt mũi tôi.
Một mùi hương lạ xộc vào mũi làm tôi mất ý thức.
===
Lúc tôi hồi phục lại ý thức là lúc nghe thấy một tiếng quát lớn: "Ngươi dám!"
"Người dám ngang nhiên bắt người dưới mắt nhi thần, nhi thần có gì mà không dám?!"
- -- Tiêu Kỳ?
"Ai gia nói rồi, yêu phi đó gây họa cho triều cương, ông trời cũng không nhìn nổi nữa nên bắt nàng ta đi, liên quan gì đến ai gia?"
- -- Thái... thái hậu?
"Hết sức hoang đường!"
"Nhưng nếu bệ hạ chiếu cố đến tình cảm mẫu tử, có thể để ai gia sống thoải mái một chút, nàng ta tự nhiên sẽ trở về."
"Cố Huân! Bao vây Khôn Nghi Cung cho trẫm!"
- -- Cố Huân, thống lĩnh Vũ Lâm Quân?
Tôi cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, nhưng trước mắt là một mảnh đen kịt.
Tay chân tôi đều bị trói, trên người không có sức lực.
Cổ họng giống như bị ngạt, không phát ra được âm thanh.
- -- Nhưng mà không sao, chúng ta có ngón tay vàng mà.
[Tiêu Kỳ! Đừng tốn sức nữa, ta ở đây này!]
Tôi hét lên trong lòng.
Tiêu Kỳ bên đó lại không có phản ứng gì, ngược lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của thái hậu:
"Tuy ai gia không phải mẫu thân ruột thịt của con, nhưng chính tay nuôi con khôn lớn, có từng để con chịu qua một chút thiệt thòi nào chưa?"
"Mấy năm tay Tiết gia đỡ con ngồi vững trên hoàng vị, không có công lao cũng có khổ lao, con chỉ nhận nữ nhân Tiết gia vào hậu cung thì có làm sao?"
Giọng Tiêu Kỳ chứa sự lạnh giá mà tôi chưa từng nghe:
"Trẫm chưa lấy mạng ai ở Tiết thị, chỉ để toàn tộc đi đày đã là nể mặt thái hậu lắm rồi. Thái hậu muốn con gái của một tội thần vào cung, rốt cuộc là vì sao trong lòng người tự hiểu rõ."
"Vậy thì không còn cách nào để ai gia hoàn trả nguyên vẹn yêu phi này lại rồi!"
- -- Ặc!
- -- Không phải tôi đang ở đây sao...
- -- Tiêu Kỳ, ngài không nghe thấy à?
Thái hậu khẽ cười, lại nói:
"Nghe nói tối qua bệ hạ vì nàng ta mà đập Cần Chính Điện, sáng hôm nay lại hận không thể vét cạn tư khố của mình, cho người đưa hết kho báu cất giữ qua đó, hành vi bất thường như vậy, để ai gia tra hỏi xem nàng ta rốt cuộc đã dùng yêu thuật gì với bệ hạ."
"Nói khùng nói điên."
Tôi nghe thấy âm thanh trong lòng Tiêu Kỳ.
Sau đó có tiếng bước chân đi qua: "Lên tiếng đi Tô Thanh Thanh."
[Ở đây ở đây.] Tôi hét lên trong lòng.
Lúc Tiêu Kỳ ôm tôi ra, tôi nhìn thấy sắc mặt của thái hậu đã trắng bệch.
Giống như thật sự nhìn thấy yêu quái, ngón tay chỉ vào tôi phát run.
Tôi quay đầu nhìn một cái.
- -- Vậy mà bà ta lại giấu tôi dưới giường...
"Thái hậu bị yêu quái dọa sợ, tinh thần không ổn định, từ hôm nay đến Hoàng Giác Tự tu hành đi!"
[HẾT CHƯƠNG ]