Tôi tuyệt vọng nằm trên giường.
Hương Lan: "Nương nương, nương nương có phải người xúc động quá mức rồi không?"
"Nương nương, chúng ta có xúc động hơn cũng phải vệ sinh bản thân sạch sẽ trước đã!"
"Nương nương người mau dậy đi, nô tỳ hầu hạ người đi tắm gội."
- -- Không.
- -- Tôi không đi.
- -- Tôi không muốn thị tẩm.
- -- Tại sao muốn tôi thị tẩm chứ?
- -- Lúc tôi thị tẩm phải làm thế nào?
Chẳng lẽ muốn lúc tôi thị tẩm còn phải cưỡng ép não mình bợ đít hắn sao?
- -- Bợ thế nào?
"Woa, to quá!"
"Oa oa bệ hạ thật dũng mãnh!"
- -- Giết tôi đi...bây giờ, ngay, lập tức!
"Nương nương!"
Cuối cùng tôi vẫn bị Hương Lan lôi đi tắm, còn khoa trương thay y phục, trang điểm.
"Nương nương, nương nương người nhìn xem, ngực này của người, eo này của người, bệ hạ nhất định sẽ thích!"
Tôi nhìn bản thân tuyệt vọng trong gương.
- -- Không.
- -- Không thể chết.
- -- Tiểu nương còn phải dựa vào tôi.
Ngươi đợi đó, ta nhất định có cách qua mặt!
[HẾT CHƯƠNG ]