Tiêu Kỳ gặng hỏi tôi sạch sẽ từ đầu đến cuối.
"Cho nên lần trước không phải trẫm nghe nhầm, mà chính là là ngươi đang chửi thầm trẫm?"
Tôi: "Vâng..."
"Cũng chính là trong lòng trẫm đang nghĩ gì, ngươi cũng đều nghe thấy?"
Tôi: "Vâng..."
"Bắt đầu từ lúc nào?"
Theo mỗi một từ "vâng" của tôi, mặt Tiêu Kỳ lại đen thêm phần, lúc hỏi đến câu này, tôi còn nghi ngờ giây sau có phải hắn sắp vặn cổ tôi rồi không.
Lưỡi tôi cuộn lại: "... năm trước..."
- -- Bốp!
Hắn tức giận đập bàn.
Giây tiếp theo, hắn bình tĩnh trở lại, khóe môi nhếch lên:
"Như vậy xem ra Tô mỹ nhân biết không ít bí mật của trẫm."
"Thần thiếp... đầu óc thần thiếp không được tốt lắm, nghe xong liền quên, thật đó..."
"Ồ? Vừa nãy là ai còn nói chỉ nghe huynh trưởng đọc sách liền thuộc "Thi Kinh", "Luận Ngữ"?"
Tôi: "..."
- -- Tất cả chỉ là bốc phét, tôi cảm thấy tôi sắp không gánh vác nổi nữa rồi.
Tiêu Kỳ chuyển chủ đề: "Có điều Tô mỹ nhân có thể che giấu bí mật này những năm, chắc hẳn cũng là người thông minh."
Hắn liếc tôi bằng đôi mắt rực rỡ:
"Muốn lấy công chuộc tội không?"
Tôi gật đầu lia lịa.
"Qua đây." Hắn cười với tôi.
- -- Cẩu...
- -- Không, ngài nghe nhầm rồi, ta không có nói gì cả!
[HẾT CHƯƠNG ]