Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
Ngày hôm sau, lúc tới căn tin thì tôi lại chạm mặt với Từ Nhiên.
Có lẽ do hôm qua trời quá tối với do hôm nay tôi mặc đồ bình thường nên em ấy không nhận ra tôi, chúng tôi cứ thế lướt qua nhau.
Tôi không hiểu sao lại có cảm giác thất bại?
Sau đó, tôi thấy cô ấy có tấm thẻ sinh viên mới rồi.
Tôi sờ vào tấm thẻ trong túi, tự hỏi chẳng lẽ em ấy có tới tận cái?
Tôi lấy tấm thẻ này quét thử thì quả nhiên đã bị vô hiệu hoá, nhưng không biết tại sao tôi vẫn giữ lại nó mà không nỡ vứt đi.
Cũng không ngờ rằng tôi lại giữ nó trong nhiều năm liền.
Mỗi lần nhìn vào tấm ảnh em ấy nở nụ cười ngọt ngào thì tâm trạng của tôi bỗng nhiên trở nên yên bình hơn hẳn.
Quả thật, trên thế giới này có rất nhiều người cười lên trông rất đẹp, nhưng chỉ duy nhất có em ấy là mang lại cho tôi cảm giác lạ lẫm này.
Thật sự rất tuyệt.
.
Nhiều năm sau, tôi không còn gặp lại em ấy nữa.
Cho đến khi công ty tôi có đợt tuyển dụng, tôi nhận được rất nhiều hồ sơ xin việc cho vị trí thư ký.
Thực ra ngày hôm đó tôi bận đến sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn phải đích thân kiểm duyệt mới có thể yên tâm được.
Dường như là duyên số đã định sẵn, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, gương mặt này tôi đã nhìn ngắm biết bao nhiêu lần thì làm sao có thể nhìn nhầm được cơ chứ.
Bây giờ trông em có vẻ đã trở nên trưởng thành hơn rồi, cũng đã bắt đầu trang điểm nhẹ nhàng, nhưng thứ duy nhất không hề thay đổi chính là nụ cười ngọt ngào của em.
Ngón tay tôi miết nhẹ hai chữ “Từ Nhiên”, sau đó gõ lên máy tính: “Tuyển cô ấy.”
.
Nhiều năm trôi qua rồi nên tất nhiên Từ Nhiên cũng chẳng thể nhớ ra tôi.
Nhưng điều làm tôi cảm thấy thất vong nhất chính là ánh mắt của em ấy khi nhìn tôi đã trở nên giống với những người phụ nữ khác.
Cảm giác ngây ngô, đơn thuần của ngày xưa dường như đã biến mất theo thời gian.
Tôi cũng thu hồi chút tâm tư đối với em ấy và quyết định trở thành một người sếp “cuồng công việc”.
Thành thật mà nói thì Từ Nhiên không phải là một nhân viên rất tốt, em ấy không có nhiều kinh nghiệm và tính cách thì… rất hay xù lông.
Nhìn chung thì cũng miễn cưỡng coi là đủ điều kiện, em ấy cũng vừa ra trường không lâu lắm.
Tôi muốn em thành thạo hơn trong công việc nên trở nên rất khắt khe với em. Chỉ là em hình như có chút xui xẻo, bởi vì vừa mới đi làm chưa được bao lâu thì công ty bị phá sản rồi còn đâu
Ngày em ấy thu dọn đồ đạc còn cố ý chạy tới trước mặt tôi cổ vũ “Em tin rằng sếp nhất định sẽ có thể Đông Sơn tái khởi!”
Đông Sơn tái khởi sao?
Tôi e là có chút khó khăn đấy…
.
Tôi chắc chắn giữa tôi và Từ Nhiên có thứ gọi là duyên phận.
Khi tôi không có một xu dính túi thì tôi và em ấy lại trở thành bạn cùng nhà, hằng ngày cùng nhau ngồi ăn tối.
Lúc tôi nghèo nhất, em ấy lại sẵn sàng kéo tôi đi bán hoa.
Tôi nghĩ rằng tôi và em ấy bởi vì bỏ lỡ nhau một lần rồi nên lần này coi như ông trời đã ban cho tôi cơ hội thứ hai.
Trên đường về nhà sau khi bán hết hoa, tôi bỗng nhiên nhớ lại buổi tối của mấy năm về trước. Tôi vẫn nhớ như in buổi tối đó, em đứng dưới ánh đèn đường, nhỏ giọng hỏi tôi “Chú ơi, tâm trạng chú hình như không tốt lắm ạ?”
.
Thật lòng mà nói thì tôi cũng không biết bản thân đã yêu Từ Nhiên từ khi nào rồi.
Nếu phải có một “cuộc hành trình” dài để có thể yêu một ai đó thì trong “cuộc hành trình” của tôi chỉ có duy nhất Từ Nhiên, dù là hiện tại hay trong tương lai đều sẽ là em.
…
Sau khi em ấy cắm bó hoa vào bình, tôi liền dắt em lên trên sân thượng.
Em khó hiểu hỏi tôi có chuyện gì vậy, tôi mỉm cười và nói “Em nhìn đi.”
Đột nhiên trên trời xuất hiện những chùm pháo hoa rực rỡ, những tia lửa đầy màu sắc rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt của em làm mắt em trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Từ Nhiên cực kỳ thích thú và hỏi tôi “Mấy thứ này là anh chuẩn bị sao?”
Tôi gật đầu, sau đó dựa theo vô số lần đã diễn tập trước đó mà quỳ một gối xuống đất, giơ chiếc hộp nhỏ trong tay lên trước mặt em.
Em ngạc nhiên che miệng lại, đôi mắt em lúc này cũng đã ngấn lệ.
Tôi nhìn em, vô cùng trịnh trọng nói ––
“Từ Nhiên, cưới anh nha.”
Anh chắc chắn sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Anh yêu em.
[HOÀN TOÀN VĂN]]
—
Nguyên văn: 后来我试着刷了一下教学楼的门禁,果然是一张失效的卡。
Nguyên văn: 我的手指滑过「徐然」两个字,轻轻地敲了敲简历。
Đông Sơn tái khởi (东山再起): khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.