.
Đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất chính là khi chị họ nhìn thấy tôi ở trong nhà, chị ấy nhìn về phía tôi cười nhẹ một cái rồi nói với chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
“À con không có đi nhầm nhà, vâng, con thấy Mập Mập ở trong nhà này.”
Sau đó, dường như chị ấy nhớ ra điều gì đó nên nhanh chóng che camera lại rồi nói “Vậy không có chuyện gì nữa thì con cúp máy trước nha cô.”
Tôi: …
Giọng tôi không khống chế được mà run run hỏi “Chị ơi, cô nào vậy ạ?”
Chị họ “Em nghĩ chị có mấy cô?”
Tôi run rẩy giơ một ngón tay.
Chị họ tôi gật đầu lia lịa.
Chị ấy quay sang nhìn kỹ Giang Hạo một lần nữa rồi vỗ vỗ vai tôi.
“Giỏi nhể, có bạn trai cũng không nói với chị trước tiếng nào.”
Tôi khóc không ra nước mắt “Không…”
“Thôi khỏi phải biện hộ nữa, em lo tìm cách giải thích với mẹ em đi.”
.
Lúc này điện thoại của tôi gần như muốn bị nổ tung bởi mẹ tôi liên tục gọi đến.
Tôi trực tiếp chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi ngồi trên sô pha, tay thì nắm lấy tay Giang Hạo.
Đúng, mọi người không nghe nhầm đâu, tôi thực sự đang nắm chặt lấy tay Giang Hạo.
Để tăng thêm tình đoàn kết, tình thương mến thương!
Tôi: “Bây giờ chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền.”
Giang Hạo “Ừm.”
“Vậy thì bây giờ anh chính là bạn trai của em”
Giang Hạo:?
Giang Hạo “Tại sao?”
Tôi mếu máo nói “Bởi vì nếu anh là bạn trai em thì mẹ em mới cho chúng ta ở chung nhà!”
Giang Hạo “Nhưng nếu mẹ em biết em sống chung với bạn trai thì bà ấy chắc sẽ tức giận hơn mà?”
Tôi bày một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt mà tuyên bố “Gạo đã nấu thành cơm rồi, còn lo sợ gì nữa!”
Tôi vừa mới dứt lời thì thấy Giang Hạo hơi sửng sốt một chút rồi mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên ho nhẹ.
Tôi lúc này mới nhớ ra ý nghĩa sâu xa khác của câu “gạo nấu thành cơm”.
Ngay lập tức, tôi ngượng ngùng buông tay Giang Hạo ra.
Giang Hạo “Mập Mập.”
“Anh vừa gọi em là cái gì cơ?”
“Đây là biệt danh trong gia đình của em sao? Tôi nghe chị họ em gọi em như vậy.”
Tôi gật gật đầu “Vậy bây giờ em gọi anh là gì? Hạo Hạo?”
Giang Hạo sửng sốt “Thôi không được.”
“Vậy anh muốn em gọi anh là gì?” Tôi tiếp tục hỏi “Tiểu Giang?”
Giang Hạo:…
“Em có thể bình thường hơn được không?”
“A! Em nghĩ ra rồi!” Tôi háo hức nhìn anh “Giang Giang, Giang Giang!”
Giang Hạo: …
.
Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, tôi đành lấy hết can đảm để gọi lại cho mẹ tôi.
Nhưng tôi lại biết được một tin động trời là mẹ tôi đã tới trước cổng khu nhà tôi luôn rồi.
Tôi không có đủ can đảm để xuống đón mẹ nên đã để Giang Hạo xuống đón.
Tôi nằm dài trên sô pha tưởng tượng ra n cách chết khi mẹ tôi lên tới, nhưng nằm được một lúc thì tôi ngủ mất khi nào không hay.
Tới tận lúc tôi thức dậy mà vẫn chưa thấy hai người kia về nhà.
Đầu tôi hàng ngàn dấu chấm hỏi.
Tôi chỉ nhờ Giang Hạo xuống đón mẹ tôi thôi mà sao đến giờ này vẫn chưa về?
Tôi đợi thêm một lúc lâu sau mà vẫn chưa thấy bóng dáng hai người họ.
Cuối cùng, tôi không chịu đựng nổi nữa nên lấy điện thoại gọi cho mẹ tôi.
Tiếng “bíp” trong điện thoại vừa vang lên, tôi đột nhiên cảm thấy mình hình như bị ảo giác rồi chứ làm sao lại có thể nghe thấy tiếng chuông cửa chứ?
Ngay sau đó thì cánh cửa lớn được mở ra.
Khuôn mặt cười tươi như hoa của mẹ tôi lập tức xuất hiện.
Ủa, có chuyện gì vui mà mẹ cười tươi vậy? Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?
Khoảnh khắc Giang Hạo xuất hiện thì tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
Tôi:…
Á à bảo sao đi lâu thế mà không về, thì ra là cùng mẹ tôi đi mua sắm! Đã thế còn không thèm rủ tôi đi chung nữa chứ, hứ!
—
Nguyên văn: 一条绳上的蚂蚱
Nguyên văn: 生米已经煮成熟饭: ý nói những chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được nữa.
Dâu: thật ra biệt danh của Từ Nhiên ở nhà gọi là Mập mạp (Pàng pàng) nhưng Dâu lại thấy nó chưa hay cho lắm nên xin phép để là Nhiên Nhiên cho dễ nghe hơn.
Update: Vì một số bạn không thích việc Dâu tự ý đổi biệt danh của nhân vật nên Dâu sẽ để nguyên là “Mập Mập”.