Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Trịnh Thư Mỹ cùng gia đình ăn cơm sau một quãng thời gian dài, ban đầu, biểu cảm trên mặt ba mẹ cô cũng không khác Trịnh Kỳ Ngộ là mấy
Họ từ lâu đã bất lực với đứa con gái đua đòi, ích kỉ, sống chết vì tình yêu của mình rồi nên khi chứng kiến một Trịnh Thư Mỹ mặt không son phấn, ăn bận giản dị, hảo hảo trò chuyện cùng ông bà, thì họ buộc phải ngầm thống nhất với Trịnh Kỳ Ngộ
Trịnh Thư Mỹ thật sự sốt đến phát ngốc rồi….
!!
Dạo đầu ông bà Trịnh Thế Nam còn nghĩ do con gái mình bệnh nên choáng đầu thay đổi vài hôm, chứ họ tuyệt nhiên không tin đứa con gái cứng đầu của mình bỗng nhưng thay đổi, mà nếu Trịnh Thư Mỹ nói rằng cô tái sinh chắc họ sẽ nghĩ cô điên, thế là ngày qua ngày, Trịnh Thư Mỹ ngay cả nhắc cũng không nhắc đến Thừa Hàn Triết nữa khiến ông bà không khỏi vui mừng
Không những thế, Trịnh Thư Mỹ cả ngày thoa thoa trét trét, trên người toàn đồ hiệu đắt tiền, chỉ biết đua đòi dường như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là Trịnh Thư Mỹ gọn gàng đơn giản, đồ dùng trước đây cô coi như mạng sống, vơ hết của cải trong nhà để mua, cô cũng rao bán tất cả
Ông bà Trịnh Thế Nam và cậu em Trịnh Kỳ Ngộ như được chứng kiến cảnh tượng Anvenges đánh Thanos chỉ hận không thể vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng
“Mai con sẽ đến trường đúng không?”
“Dạ”
Lý Lệ Chi trên tay cầm đũa ung dung cho cơm vào miệng, nhìn bộ dáng tập trung ăn cơm đến không thể tập trung hơn, nhưng phía dứoi gầm bàn bà cứ chốc lát lại đá chân ông chồng của mình khiến Trịnh Thế Nam như ngồi trên đống lửa, nhận được tín hiệu, Trịnh Thế Nam chớp mắt hai ba cái rồi lắp bắp:
“Ba…ba…ba đi với nhé”
“Mai ba không đi làm sao?”
“Ba nghỉ phép, ở nhà cũng chẳng làm gì, vừa hay ba có người bạn sống gần đó lâu rồi không gặp, con có muốn đi cùng không.
.
??”
Trịnh Thư Mỹ định bụng từ chối, nhưng cuối cùng lại không làm vậy, đời trước cô lạnh nhạt với ba mẹ mình dẫn đến kết cục trở mặt, thế nhưng họ vẫn vì cô mà bỏ mạng, là cô nợ họ, kiếp này cô phải báo đáp họ thật tử tế
“Vâng”
Ông bà Trịnh thở ra một hơi khi nghe câu đồng thuận dễ dàng từ con gái, thế là lại vui vẻ ông một câu, bà một câu phá tan bầu không khí gượng gạo của bữa cơm gia đình rất lâu rồi mới đông đủ, cả Trịnh Kỳ Ngộ từ đầu đến cuối im lặng không lên tiếng cũng cơ hồ cảm thấy sự khác biệt nho nhỏ dần sinh sôi
Trời còn chưa sáng, hai vợ chồng Trịnh Thế Nam đã lục đục thức giấc, cố gắng phát ra âm thanh nhỏ nhất để tránh làm phiền giấc ngủ của hai đứa con, nhưng giấc ngủ của Trịnh Thư Mỹ do ảnh hưởng từ đời trước nên luôn không quá sâu vì thế đã dễ dàng tỉnh giấc
Trịnh Thư Mỹ nghe rõ ba mẹ dùng giọng mũi cãi nhau trong bếp chỉ vì bữa sáng cho cô, cô còn nghe ông bà nói về mình,Lý Lệ Chi còn cẩn thận dặn chồng lựa lời nói với cô và đừng nhắc đến Thừa Hàn Triết, dù cho câu được câu mất chẳng nghe rõ
Trịnh Thư Mỹ an tĩnh xuống giường, cô đến bên cửa sổ ngồi xuống, bầu trời đêm hôm nay so với đêm trước khi cô chết cũng không khác nhau là mấy, thế nhưng không hiểu sao, Trịnh Thư Mỹ lại tò mò, đem đen ngoài kia, vốn có lạnh lẽo như cô từng nghĩ hay không.
.
?
Trịnh Thư Mỹ đợi đến khi trời sáng hẳn, mới ra khỏi phòng, ba mẹ nhìn thấy cô liền quay về vẻ gượng gạo, cũng phải thôi vì không khí gia đình này vốn là như vậy, Trịnh Thư Mỹ tuổi chính là một cỗ phiền phức người gặp người ghét
Như Trịnh Thư Mỹ đoán, họ chuẩn bị bữa sáng cho cô vô cùng chu đáo, vì trường cô học cách nhà cô tận hơn ba giờ đi xe máy nên cô chỉ ăn quoa loa rồi cùng bố Trịnh khăn gói lên chiếc xe máy duy nhất trong nhà vào thành phố
Hôm nay chỉ đến để báo danh và làm thủ tục nhập học, suốt mấy tiếng ngồi xe Trịnh Thư Mỹ cũng không nhiều lời với bố Trịnh, hầu hết đều là hỏi gì đáp nấy, còn đáp rất lễ phép
Bố Trịnh mặc dù rất vui nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cuối cùng ông chỉ nghĩ do con gái quá hồi hộp nên kiệm lời, rồi vui vẻ đèo Trịnh Thư Mỹ đến trường
“Ba không cùng vào sao?”
Trịnh Thư Mỹ vốn nghĩ bố Trịnh sẽ cùng cô vào, nhưng nhận thấy ông cứ ngập ngừng, nên cô khó hiểu hỏi
Bố Trịnh từ đầu đã định vào cùng cô, nhưng càng đến gần trường học, tầm mắt ông càng đặt vào xung quanh nhiều hơn, bố Trịnh khi quét mắt một vòng ngôi trường khang trang to lớn mà cả đời này ông lần đầu tiên thấy, trái phải không phải xe hạng sang thì là bốn bánh, phụ huynh đưa đến quần áo đều là hàng hiệu đẹp mắt, ông vô thức nhìn bản thân mình rồi liếc nhìn con gái.
.
Nghĩ đến con gái mình xưa nay là người trọng sĩ diện, Bố Trịnh liền thay đổi quyết định, ông cố lấp lim bằng thái độ tự nhiên nhất, cười cười phất tay với Trịnh Thư Mỹ
“Con vào đi, ba đến chào hỏi bạn quen một chút, khi nào xong thì gọi cho ba, ba đến đón”
Chẳng đợi Trịnh Thư Mỹ trả lời ông đã rồ xe chạy mất, cô nhìn theo bóng ông khuất sau khúc cua quẹo mới quay đầu vào trong, cô biết ông nghĩ gì, chỉ trách tính tình cô quá khắc nghiệt nên mới tạo ra cục diện thế này
Bước vào khuôn viên trường, từng hàng cây, ghế đá đều gợi cho Trịnh Thư Mỹ rất nhiều kỉ niệm khó nói, giờ ngẫm nghĩ lại, hầu như đều chẳng mấy tốt đẹp gì cho kham
Trịnh Thư Mỹ vì để xứng với Thừa Hàn Triết nên từ lâu đã biết chưng diện, cô luôn xuất hiện với gương mặt thoa trét đủ kiểu, quần là áo lụa, mắt để trên chân mày, hôm nay trong ngày đầu tiên bước vào ngôi trường cô khó khăn mới dành được học bổng để học cùng Thừa Hàn Triết lại biến mình thành một người dường như vô hình
Cô không trang điểm, tóc đen dài thả ngang eo, Trịnh Thư Mỹ chọn mặc một chiếc đầm trắng qua gối đơn giản không hoạ tiết, so với mỹ nữ, tiểu thư lần lượt chiếm hết spotlight thì cô hoàn hảo trở thành cái cây hay cục đá cuội vô tri ven đường
Trịnh Thư Mỹ cứ như thế thong dong tiến về phía văn phòng, vừa mở cửa, cô lại đụng mặt một người đàn ông vừa bước ra từ phía trong, cú va chạm kẻ vào người ra không quá lớn như đủ khiến cả hai phải nhìn thẳng vào mắt đối phương
“Xin lỗi"
“Xin lỗi"
“Cô…???”
-Tạ Tần.
.
!!!
“A…đàn anh…xin lỗi”
Tạ Tần như một lúc sau mới nhận ra cô gái trước mặt, đôi mắt sắt lạnh ẩn sau chiếc kính gọng bạc thoáng hiện nét ngạc nhiên hiếm thấy, anh bỏ qua lời xin lỗi của cô, dùng đốt ngón tay thon dài đẩy gọng kính bạc lên, lạnh nhạt buông lời
“Cô vẫn theo đến đây à?”
Trịnh Thư Mỹ ngước mắt, so với chiều cao của đàn ông thì Tạ Tần nhỉn hơn một chút, thế nên tầm nhìn của Trịnh Thư Mỹ cũng bị kéo xa, cô phải ngẩn cao đầu nhưng cũng chỉ thấy sườn mặt lạnh toát của anh và gọng kính bạc điểm thêm mấy phần lãnh đạm xa cách
Giờ phút này cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tạ Tần là gì khi anh bỗng nhiên hỏi cô như thế, nhưng Trịnh thư Mỹ cũng không mấy bất ngờ vì nếu cô nhớ không nhầm thì đời trước, trong ngày đầu tiên đến trường, cô cũng gặp qua Tạ Tần, chỉ có điều không phải tình huống thế này
Và Tạ Tần cũng hỏi cô câu hỏi y hệt như vậy.
.
Trịnh Thư Mỹ cười thầm, sống lại một đời, chuyện nên xảy ra vẫn không thể tránh khỏi.
.
“À…phải….
”
Tạ Tần lại tiếp:
“Cô là vì Thừa Hàn Triết mới đến đây?”
Lại là câu hỏi ấy, Trịnh Thư Mỹ nhớ rõ, đời trước cô đã không biết ngượng mà hồ hởi bộc bạch với Tạ Tần mình thích Thừa Hàn Triết nhiều như thế nào, đối với thiếu nữ mới lớn như cô, việc hết mình yêu thích người nào đó không có gì phải xấu hổ cả, mà đối tượng lại là Thừa Hàn Triết
Nhưng đời này, dĩ nhiên Trịnh Thư Mỹ không thể làm như vậy, cô nhặt xấp hồ sơ Tạ Tần làm rơi trên đất lên, hai tay phủi sạch sẽ rồi trả lại Tạ Tần, cô nhìn thẳng vào gọng kính bạc lạnh lẽo đó, không một tia sợ sệt mà đáp lời
“Tôi đến để trả giá cho sai lầm của mình”.