Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Hắn xx, cái này con mẹ nó là chuyện gì xảy ra, người mười mấy năm trước đã chết nay lại xuất hiện hoàn hảo, ngồi đối diện với hắn, nhìn hắn, giống từ quần áo, kiểu tóc, cho đến thần thái.
Trong lòng Kỷ Thiều phát điên, gương mặt cứng ngắc.
Cô gái đối diện chợt mở cái túi vải màu xanh đen vẫn một mực cầm ở trên tay ra.
Đồng tử của Kỷ Thiều co lại, sợ hãi đột kích, trong nháy mắt đó hắn như mất đi suy nghĩ, trống rỗng.
Cô gái từ trong túi lấy ra một gói hạt dưa, lộ ra vẻ mặt thân thiện, “Ăn hạt dưa không?”
Đại não Kỷ Thiều chết máy.
Hiện tại nếu như đối phương lột da mặt của chính mình xuống ăn, hắn cũng cảm thấy không ngoài dự tính, khủng bố đã tới cực hạn.
Ăn hạt dưa, quỷ còn ăn cái này?
Hay là không phải quỷ?
Không phải quỷ, vậy đó là gì? Thời gian quay ngược về mười mấy năm trước?
Hắn đã xuyên không?
Kỷ Thiều muốn chạy, nhưng chân của hắn như nhũn ra, không dậy nổi.
Cô gái thấy Kỷ Thiều không muốn, nên ăn một mình, cô ăn rất chậm, phảng phất như nhiều năm rồi không ăn hạt dưa, lè lưỡi ra liếm từng hạt một, sau đó bỏ vào trong miệng, ngậm trong chốc lát mới nhổ vỏ ra.
Kỷ Thiều cứ như vậy nhìn cô ăn hạt dưa.
Tay đặt ở trên đùi ngắt một cái, Kỷ Thiều đột nhiên có tri giác trở lại.
Hắn nuốt nước bọt một cái, toàn bộ thanh âm ngăn ở trong cuống họng, giống như là cổ bị bóp chặt, không nói ra được.
“Sao đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Thôi Ngọc thò tay chạm vào Kỷ Thiều, vừa sờ lên trán của hắn, ẩm ướt, đều là mồ hôi.
Thừa dịp Thôi Ngọc đến gần, Kỷ Thiều há hốc mồm, ép sát vào lỗ tai của cậu, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ, “Tôi gặp quỷ rồi.”
Thôi Ngọc nhướn mi, “Chỗ nào?”
Ngay chỗ đối diện với cậu, Kỷ Thiều dùng khóe mắt liếc qua, tận lực không kinh động.
Cô gái kia tựa hồ không phát hiện, cô vẫn còn ăn hạt dưa, trên bàn đã chồng chất không ít vỏ.
Kỷ Thiều mí mắt trực nhảy, hắn nghĩ tới, vừa rồi đối phương chỉ hỏi hắn, không có hỏi Thôi Ngọc và người đàn ông kia.
Tuy gương mặt của hắn khá điển trai, nhưng Thôi Ngọc có duyên với người khác phái hơn hắn, còn có người đàn ông kia, ngồi ngay bên cạnh cô gái, căn cứ theo lẽ thường, cũng phải mời một câu.
Cơ mặt Kỷ Thiều co lại, quỷ mà theo lẽ thường cái rắm ấy.
Hắn mở tin nhắn của Liễu Thần ra cho Thôi Ngọc xem, kể cả tấm hình kia.
Thôi Ngọc nhìn điện thoại, mặt không đổi sắc đứng lên, đỡ lấy một bên tay của Kỷ Thiều, tư thế nửa ôm nửa dắt mang hắn rời khỏi ghế.
Xuyên qua lối đi, một đường đến chỗ cửa xe.
Kỷ Thiều duỗi thẳng đầu lưỡi, chạm đến trên dưới hàm răng, thấy đã có thể nói chuyện lưu loát được rồi, hắn hít sâu một hơi, “Đó là mẹ của Liễu Thần, mười mấy năm trước đã chết.”
Người nói mà da đầu run lên, sởn hết cả gai ốc.
Người nghe lại thong dong bình tĩnh, “Cậu hôn tôi một cái.”
Kỷ Thiều, “…”
Hắn thiếu chút nữa đã tức đến nghẹn, gào lên, “Bây giờ là lúc nào rồi, chúng ta gặp quỷ…”
Câu nói kế tiếp của hắn bởi vì Thôi Ngọc tiếp cận mà dừng lại.
Hắn cắn răng, hai tay chống lên cửa xe, chặn lại ánh mắt của mấy hành khách ở phía sau, rất nhanh đè lên Thôi Ngọc.
Vốn dĩ Kỷ Thiều chỉ là muốn chạm một cái rồi rời đi.
Nhưng lúc chạm đến nơi mềm mại cùng khí tức chỉ thuộc về bản thân cậu, hắn nhất thời đã quên hết thảy, kể cả khủng hoảng cùng bất an khi nãy.
Trong lúc hôn, miệng Thôi Ngọc lại bị cắn.
Phần lớn máu tươi đều dung nhập với nước bọt của Kỷ Thiều, có chút mùi phiêu tán trong không khí.
Kỷ Thiều quay đầu lại, các hành khách không biết từ lúc nào đã rời khỏi, cửa xe bên này chỉ còn hắn và Thôi Ngọc, có chút vắng vẻ.
Nhất là sau khi chen chúc một thời gian dài như vậy, bỗng dưng chợt rộng rãi, thoáng có chút không thích ứng được.
“Tôi thấy không phải đâu.” Thôi Ngọc liếm liếm môi bị rướm máu, “Cậu cẩn thận nghĩ lại xem.”
Kỷ Thiều lau mặt, nụ hôn kia như có tác dụng trấn an, hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc bọn họ ở phòng chờ xe xếp hàng soát vé, đã thấy cô gái kia cùng một người đàn ông ôm ôm ấp ấp, lưu luyến không buông, xung quanh có rất nhiều người nhìn thấy, còn chỉ trỏ.
Đến khi tới lượt, cô gái ở phía trước bọn họ, soát vé, cầm vé, lên xe.
Hết thảy đều rất bình thường.
Nếu như là quỷ, chắc sẽ không có nhiều người trông thấy như vậy.
Chẳng lẽ thực sự không phải?
Cảm xúc của Kỷ Thiều chẳng những không dịu lại, mà còn càng thêm kịch liệt, “Vậy tại sao giống y như trong tấm ảnh?”
Tông giọng của hắn cực thấp, hơi thở thô sạn, “Cậu đừng nói cho tôi, đó là mắt tôi mù.”
Thôi Ngọc lắc đầu, “Tôi cũng không biết.”
Kỷ Thiều hung hăng cào tóc, hắn đã quên, Thôi Ngọc giống hắn, đều chỉ là người bình thường, cũng sẽ không giải thích được những chuyện cổ quái như vậy.
“Vậy làm sao bây giờ? Trở về sao?”
Tiếp theo là trạm của bọn họ, chỉ còn cách hơn một tiếng.
Kỷ Thiều vừa dứt lời, trong xe xảy ra chấn động, đường ray phát ra tiếng ma sát cực lớn, xe lửa ngừng lại.
Chỗ cửa xe rộng rãi bỗng nhiên ùa lên rất nhiều người, đằng sau còn có người thét lên, “Chạy mau, giết người rồi…”
Thoáng cái tất cả đều hỗn loạn.
Chuyện xảy ra trong chớp mắt, bất ngờ không kịp chuẩn bị, Kỷ Thiều không biết tại sao ở đâu chui ra một biển người như thủy triều nhào về trước mặt hắn, hắn cảm giác như sau lưng có hơn vài chục người, thậm chí hơn mấy trăm cánh tay đang đẩy hắn, lực lượng kia quá lớn, hắn căn bản không có biện pháp chống trả.
Đợi đến khi Kỷ Thiều đứng vững người, hắn phát hiện mình đang ở trong toa xe khác, không biết toa số mấy.
Hắn lạc mất Thôi Ngọc rồi.
Điện thoại vậy mà không có tín hiệu, vẻ mặt Kỷ Thiều khó coi.
Tiếng hô của nhân viên xe lửa truyền đến, bọn họ có ý định muốn trấn áp những hành khách tự dưng xao động.
Trong toa số , Thôi Ngọc không ngửi thấy mùi của Kỷ Thiều, cách cậu quá xa rồi, cậu nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chìm xuống từng chút một.
Người đàn ông vẫn luôn xem báo đột nhiên lật sang trang khác, bên trên ghi là năm .
“Cậu đi theo hắn, cũng vô dụng.”
Người đàn ông mở miệng, tiếng nói lạnh như băng.
Thôi Ngọc mặt mày ảm đạm, “Đó là chuyện của tôi.”
Bọn họ nói chuyện lại không khiến cho những người trong toa xe chú ý, phảng phất như không ai có thể nghe thấy được.
“Chuyện của cậu?” Người đàn ông tựa như đang cười, “Cậu tự ý rời khỏi cương vị mình trấn thủ, phá hư trật tự âm dương hai giới, đã phạm phải tội lớn, lại còn chấp mê bất ngộ như vậy, thật quá ngu xuẩn.”
Không quan tâm đến lời của anh ta, Thôi Ngọc nhắm mắt lại, cảm ứng vị trí của cậu thiếu niên kia.
“Ở đây đều là âm linh.” Người đàn ông nói xong liền nhìn cô gái bên cạnh, cô ta vẫn còn đang ăn hạt dưa, như là mục tiêu phải hoàn thành, mà chuyện kia cũng nhất định phải hoàn thành.
“Nếu không trải qua phán quyết của tôi, cũng không đến phiên cậu đưa tiễn, bọn họ tất nhiên sẽ bỏ mạng tại đây, bọn họ đã đợi mãi cơ hội này, không có khả năng bị chúng ta ảnh hưởng.”
“Tôi và cậu đều không có quyền ngăn cản, cũng không được can thiệp, chỉ hắn mới có thể.”
“Việc đã đến nước này.” Anh ta dừng một chút, “Thế gian vạn vật, đều có thời khắc sinh tử của riêng mình, cũng là trách nhiệm của hắn, đây là sự thật.”
Lông mi của Thôi Ngọc run rẩy, mím môi không đáp.
Khuôn mặt người đàn ông chợt quỷ dị biến thành một khuôn mặt khác, giống như bản sao của Thôi Ngọc, điều bất đồng duy nhất là trên mi tâm không có nốt chu sa.
Thôi Ngọc giọng nói cứng rắn, “Ở kiếp này hắn yêu tôi.”
Còn nói muốn cùng nhau sống tốt.
“Đó là bởi vì hắn chưa tìm được hồn phách của mình, một khi biết được ngọn nguồn, kết cục cuối cùng cũng sẽ giống như ở kiếp trước, hận không thể ăn thịt, uống máu của cậu.”
Y thương hại mà nhìn người em song sinh của mình, “Cậu chỉ là đóng giả, cũng không phải tôi.”
Ấn đường nhu hòa của Thôi Ngọc trong khoảnh khắc tan rã, lệ khí từ mi tâm phát ra, bộ mặt dữ tợn.
Ngũ Ngũ: tới đây sẽ có chút khó hiểu, nhưng hãy an tâm, mọi giải đáp đều nằm ở những chương sau.