Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Những người kia vẫn còn đang cười nói, bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái, nhiệt độ máy điều hòa không cao không thấp, ấm áp.
Bả vai Kỷ Thiều bị vỗ một cái, trên đầu là âm thanh kinh hỉ của Liễu Thần.
“Trùng hợp quá vậy.”
Kỷ Thiều trán nổi gân xanh, mọe nó, hắn bị đập bả vai đến nỗi có bóng ma trong lòng luôn rồi.
“Sao mặt của cậu trắng như vậy? Không phải bị hù đến sợ rồi đi?” Liễu Thần cười ha ha, chợt hắn ồ lên một tiếng, “Sao chỉ có một mình cậu? Thôi Ngọc đâu?”
Nửa học kỳ trôi qua, chỗ nào có Kỷ Thiều thì sẽ có Thôi Ngọc, đã thành thói quen.
Đột nhiên chỉ thấy một mình Kỷ Thiều, hắn cảm thấy có chút không thích ứng được.
Kỷ Thiều vốn là đang căng thẳng thần kinh, chỗ bên cạnh lại trống không, hắn ngẩng đầu nhìn, Thôi Ngọc và ba lô đều không ở đây, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn?
Hắn hiên tại đã bắt đầu không tin tưởng vào hai mắt của chính mình, rốt cuộc đâu là sự thật, đâu là giả dối.
Những người đã từng tiếp xúc, đã từng giao tiếp, cùng với những hình ảnh khủng bố kia cứ lẩn quẩn trong đầu của hắn, không những không biến mất, mà còn trở thành nỗi ám ảnh.
Kỷ Thiều rũ mắt nhìn xuống ngón trỏ phía tay trái.
Thực mẹ nó tà môn.
Hơn năm qua đều sóng yên biển lặng, ăn ngon ngủ khỏe, thế giới của hắn chính là thế giới trong mắt hắn, sao mà lên đại học lại bắt đầu thấy người chết, qua sinh nhật một cái, đủ loại chuyện quỷ dị đều xảy ra.
Giống như ẩn nấp đã lâu, chờ đợi thời cơ, thời gian vừa đến, toàn bộ yêu ma quỷ quái liền vội vàng chạy đến trước mặt hắn.
Kỷ Thiều cảm thấy tết năm nay nhất định phải đi đến chùa dập đầu mấy cái mới được.
“Cmn, băng cá nhân này cậu lấy ở đâu ra?” Liễu Thần không thể tin nổi, “Đây chính là kiểu dáng hơn mười năm trước, nhà của tôi…”
Kỷ Thiều nhanh hỏi, “Nhà của cậu cũng có?”
“Ừ.” Liễu Thần nói, “Ba tôi thích lưu giữ đồ cũ.”
Hắn nhún nhún vai, “Nhưng mà đoán chừng cũng không dùng được nữa, thời gian lâu quá, sớm đã hết hạn.”
“Đúng rồi, tôi mua…”
Kỷ Thiều nhướng mày một cái, “Không có chỗ ngồi?”
“Đương nhiên là vé đứng, ai mà không muốn mua vé ngồi, không phải mệt chết sao.” Liễu Thần thân thiết vỗ vai Kỷ Thiều một cái, “Muốn đi dạo một lát hay không?”
Dạo cái rắm, Kỷ Thiều nhéo nhéo sống mũi, “Liễu Thần, ba mẹ của cậu đều ở nhà sao?”
Liễu Thần kỳ quái nhìn Kỷ Thiều, “Đúng vậy.”
Hắn chống tay lên thành ghế, “Không ở nhà, còn có thể ở chỗ nào?”
Kỷ Thiều như bị sét đánh, hắn cười có chút cứng nhắc, tận lực không để cho giọng nói của mình có gì khác lạ, “Mẹ của cậu cũng ở?”
Câu này, càng làm cho Liễu Thần cảm thấy kỳ quái.
Lúc nào thì Kỷ Thiều đối với chuyện của hắn quan tâm đến như vậy?
Bình thường ở trong lớp, bọn họ cũng chưa từng trao đổi gì nhiều, tan học về ký túc xá lại càng không, cũng chỉ là lúc giáo sư qua đời mới có qua lại.
Nghĩ đến giáo sư, trong mắt của Liễu Thần hiện lên tia khổ sở.
Kỷ Thiều ho một tiếng, cười nói, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
“Thật sao?” Liễu Thần vô cùng hoài nghi.
“Đúng vậy.” Kỷ Thiều dáp, cố ý chuyển hướng chủ đề, “Thôi Ngọc sao còn chưa trở lại nhỉ?”
Liễu Thần biểu lộ quả nhiên là thế, hắn trợn mắt, Thôi Ngọc và Kỷ Thiều như hình với bóng, làm sao Kỷ Thiều có thể tách ra, mà về nhà một mình được.
“Trên người của cậu có mang đủ tiền không?” Kỷ Thiều bỗng nhiên hỏi, “Có thể cho tôi mượn tệ được không, trở về trường tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Liễu Thần sảng khoái nói, “Có thể.”
Hắn với tay vào túi quần ở phía sau, lấy ra một cái bóp da.
Kỷ Thiều lướt qua cực nhanh, cái nhìn kia lại làm cho ánh mắt của hắn ngưng trệ, trong bóp da của Liễu Thần thật đúng là có một tấm hình, trừ Liễu Thần lúc còn nhỏ ra, bên trái là một người đàn ông có phần tương tự như chàng trai lúc còn thấy ở phòng chờ xe, bên phải là một cô gái, tướng mạo bình thường, cùng với cô gái thanh tú thoát tục kia kém xa.
Hoàn toàn là hai người khác nhau.
Kỷ Thiều tay chân cứng ngắc, tư duy cũng trở nên trì trệ.
Liễu Thần hắn trông thấy có phải là Liễu Thần này hay không? Hay là có tới hai Liễu Thần?
Nhưng người nam ôm ôm ấp ấp với cô gái kia, vô cùng giống với ba của Liễu Thần, hẳn là cùng một người.
Sắc mặt của Kỷ Thiều biến hóa vài lần, kỳ thi đại học cũng không có căng não như vậy.
Đợi Kỷ Thiều hồi thần trở lại, Liễu Thần sớm đã đi rồi.
Hắn sờ sờ lên băng cá nhân, lại nhìn xuống bao vải.
Trong lớp có nhiều lần làm thống kê, tất cả đều do hắn phụ trách, lấy được địa chỉ của Liễu Thần là chuyện rất dễ dàng, có nên đi đến đó không nhỉ…
Kỷ Thiều xoa xoa huyệt thái dương.
Có phải hắn rảnh quần quá rồi không? Không có việc gì làm nên lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui?
Giúp quỷ, Kỷ Thiều sửa lại, hay là oan hồn, chưa được đầu thai.
Bằng không thì hắn sao có thể bị quỷ khống chế.
Qua thật lâu, Kỷ Thiều mở bao vải ra, bên trong đều là tiền, một chồng tệ, những tờ khác đều là tệ, tản ra mùi vị dầu mỡ nhàn nhạt.
Kỷ Thiều nhớ rõ người đàn ông trung niên nói mình là một đầu bếp, tiền này có phải là của ông ta không nhỉ?
Vậy sao lại ở trên tay của bác gái?
Não của Kỷ Thiều vận hành cực nhanh, bên trong còn có một xấp tiền, số lượng không nhiều lắm, là dùng vải da bọc lấy, xếp chỉnh tề từng tờ một, sờ lên cũng không có bị dính dầu mỡ gì.
Trong đầu hiện lên một loại khả năng, Kỷ Thiều hít sâu một hơi, hắn rốt cuộc hiểu ra bác gái kia vì sao lại nói hối hận.
Nhớ tới bác gái hô lên một câu giết người, có lẽ là gặp phải người đàn ông trung niên đang nằm bất tỉnh nhân sự, thấy hơi tiền nên nổi máu tham, thuận tay cầm lấy, kết quả là phát hiện ra người đã chết rồi.
Một người phụ nữ nông thôn, nhìn thấy loại tình huống đó thì không thể nào bình tĩnh được.
Kỷ Thiều không có sợ hãi như vậy, càng nhiều hơn là phức tạp.
Chỉ là hắn vẫn không thể hiểu nổi, tại sao mình lại bị liên lụy vào.
Kỷ Thiều co rút khóe miệng, trước mắt, hắn còn chưa có phát hiện mình có thần lực gì khác người.
Hai ông bà lão phía đối diện không còn nói chuyện nữa, mỗi người đều mang kính lão xem báo, động tác giơ tay nhấc chân đều là thuộc kiểu người có ăn học.
Kỷ Thiều đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn đứng dậy lấy xuống hành lý, đồ vật bên trong vẫn còn nguyên, đầy đủ.
Cầm vé xe ở trong tay, Kỷ Thiều nhìn chằm chằm vào số tàu, chỉ chênh lệch có một số, lúc ấy sao hắn lại không để ý chứ?
Thấy ông lão đối diện lộ ra nụ cười hiền lành với mình, Kỷ Thiều thuận miệng hỏi, “Ông à, vừa rồi nghe mọi người kể về chuyến xe lửa mười mấy năm trước, về sau thế nào ạ?”
Ông lão gầy đến chỉ còn da bọc xương, vẻ mặt nhớ lại, “Sự cố kia thật ra là do con người gây nên, chính phủ đã bồi thường cho các nạn nhân, còn xử phạt với hãng tàu, thế là cho qua mọi chuyện.”
“Hiện tại nhớ tới không còn kinh tâm động phách như vậy nữa rồi.” Ông lão cười cảm khái, “Khi đó cháu có khả năng còn chưa sinh ra.”
Mười mấy năm trước… Kỷ Thiều thở ra một hơi, Vương Nguyệt Địch đại học kiến trúc chỉ sợ đã sớm không biết ở phương nào rồi.
Tiếng còi vang lên, xe lửa sắp khởi hành.
Kỷ Thiều nhìn ra cửa sổ thủy tinh, hắn gọi điện cho Thôi Ngọc, đầu bên kia vẫn là không liên lạc được.
“Anh kia đẹp trai quá.”
“Hình như đang đi về phía này.”
“Nhanh làm quen đi.”
Kỷ Thiều nghe tiếng xì xào bàn tán của mấy cô gái phía trước, hắn không có để ý, đặt di dộng lên bàn, phiền muộn ngồi đó.
“Tôi tới trễ.”
Giọng nói quen thuộc bên tai, Kỷ Thiều lập tức quay đầu, hắn nhìn thiếu niên tóc đen đang đứng trước mặt, “Điện thoại của cậu bị gì vậy? Sao không gọi được?”
Nếu như Liễu Thần kia không phải là thật, vậy Thôi Ngọc này chắc cũng không phải đi?
Kỷ thiều híp híp mắt, không có khả năng, rất quen thuộc với hắn, cảm giác vô cùng chân thật.
Cùng hắn đi vào toa xe quỷ dị, trên đường lại mất tích, hiện tại giống như chưa từng phát sinh cái gì.
Như vậy chỉ còn một khả năng, Thôi Ngọc có bí mật gạt hắn.
Thiếu niên tóc đen mỉm cười, “Bị trộm.”
Kỷ Thiều co rút khóe miệng, “Điện thoại bị trộm, cậu còn cười?”
Lúc trước hắn vì tìm điện thoại cho Thôi Ngọc, ở dưới cột cờ thiếu chút nữa bị hồn ma hù đến xuất khiếu.
“Đã bị trộm, tôi khóc cũng không có ích lợi gì.” Thiếu niên tóc đen ngồi xuống bên cạnh, y kéo khóa ba lô ra, ảo não mà nói, “Tôi đi mua bánh cho cậu, thiếu chút nữa đã trễ xe.”
Kỷ Thiều nhìn thấy là bánh lão bà, trước mắt tối sầm, hiện thực tàn khốc, đậu xanh rau má nó…
Hắn đã bị rối loạn thần kinh rồi.
Trên chuyến xe kia, bánh này là do hắn mua, hai cái, Thôi Ngọc không ăn, còn hắn thì ăn hết một cái.
“Sao vậy?” Thiếu niên tóc đen nhướng mày, “Không muốn ăn hả?”
Kỷ Thiều cầm lấy cắn hai cái, thấy người trước mặt đang nhìn mình, hắn đưa bánh tới.
Thiếu niên tóc đen tựa hồ có chút bất ngờ, “Cho tôi?”
“…” Kỷ Thiều nhìn vẻ mặt ngu ngơ của y, nhịn không được trêu chọc, “Chẳng lẽ bên cạnh cậu còn có người khác?”
Thiếu niên tóc đen cười cười, mang theo nuông chiều.
Y cúi đầu ăn hết miếng bánh còn lại, ấn đường khẽ nhíu, chỉ thoáng chốc đã biến mất.
Kỷ thiều có loại cảm giác cổ quái, hình như càng nhã nhặn hơn rồi.
Cách một cái ghế, mấy cô gái vụng trộm nghe bên này đối thoại, các cô liếc nhìn nhau, hiếu kỳ bên này ăn cái gì.
Trong xe này, có hai anh đẹp trai đang ngồi ở phía sau các cô, quan hệ còn rất thân thiết.
Kỷ Thiều móc điện thoại ra, thử tìm kiếm sự cố mười mấy năm về trước.
Khóe mắt của thiếu niên tóc đen xẹt qua màn hình điện thoại, sau đó rũ tầm mắt xuống.
Lối đi nhỏ không có mấy người, qua lại thoải mái, giọng nói ngọt ngào của nữ nhân viên tàu vang lên, đẩy xe nhỏ đi ngang qua Kỷ Thiều, hắn nhìn người bên cạnh mua cho hắn một gói đậu phộng.
Lần này có chỗ khác, nhiều hơn một lon coca.
Thiếu niên tóc đen cầm lon coca, dùng tay bật nắp, “Uống không?”
Lúc chuẩn bị uống, Kỷ Thiều nhíu mày, ghé sát vào y, “Mùi hương trên người cậu sao không còn nữa?”
Khóe mắt của thiếu niên khẽ dao động, không thể dò thấu, “Mùi gì?”
“Mùi xà phòng.” Kỷ Thiều kéo cổ áo của y lại, mày càng nhíu chặt, không còn mùi xà phòng, nhưng có mùi khác, không giống trước.
Có chút bất đắc dĩ, cũng rất nhanh biến mất, Thôi Giác ôn hòa nói, “Cậu ngửi lại xem.”
Lòng y thầm than, thật sự là hoang đường, vậy mà có một ngày y phải giả thành Thôi Ngọc, mới có thể tiếp cận tên nhóc này.
Y phải nhanh một chút để cho tên nhóc này tiếp nhận mình là Thôi Giác, là chủ nhân của hắn, kẻ có được hắn.
Kỷ Thiều ngửi lại vài giây, sao có lại rồi, kỳ quái, chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại không thể nói là không đúng ở chỗ nào, có thể do đại não bị kích thích quá nghiêm trọng, nên tư duy bị trì trệ.
Hắn ấn ấn huyệt thái dương, về nhà phải đi chùa trước tiên.
Thôi Giác vẫn còn duy trì tư thế cầm lon coca, không thúc giục, rất kiên nhẫn đợi.
“Tôi uống một ngụm, còn lại cậu uống.” Kỷ Thiều tiếp nhận cái lon đưa tới, ngửa đầu uống coca, hắn không thích uống coca, Thôi Ngọc vẫn luôn biết, từ trước đến nay chưa từng mua qua, hôm nay cũng không biết có phải do trải qua chuyện gì kì lạ hay không, mà mua lon coca, vẻ mặt còn chờ mong hắn uống.
Thôi Giác nói, “Chậm một chút, coi chừng bị sặc.”
Giọng điệu như là người cha nói với con của mình, Kỷ Thiều thật sự bị sặc.