(02/09/2023)
—©—
Đêm nay Thiệu Đường chỉ có một cảnh diễn này, sau khi quay xong cậu gấp không chờ nổi hỏi đạo diễn: "Tôi có phải được về rồi không?"
Đạo diễn trêu chọc nói: "Vội vã trở về làm gì, trong nhà có mỹ nhân chờ sao?"
Thiệu Đường trộm nhìn Yến Minh Phong, ở trong lòng nói, này không phải có mỹ nhân chờ sao?
Đại mỹ nhân đang ngồi ở nơi đó nhìn cậu cười kìa.
Đạo diễn cũng chỉ nói đùa, cuối cùng vẫn là hào phóng thả người rời đi.
Trong một tháng qua Thiệu Đường đã đi thi bằng lái, tránh cho buổi tối cậu lại phải gọi Hứa Tiêu đến làm tài xế.
Lúc về đến nhà, Yến Minh Phong nhìn phòng khách cơ hồ không hề thay đổi gì kể từ khi hắn rời đi, nhất thời dường như đã qua mấy đời.
Lần này tách ra với Thiệu Đường mà nói là một tháng chờ đợi, với hắn mà nói lại là nửa năm tưởng niệm.
"Cái kia......" Thiệu Đường nhìn chằm chằm mũi chân mình không dám nhìn hắn, do dự nói: "Chúng ta nếu đã ở bên nhau, anh, anh có thể không cần ngủ sofa......"
—— Những lời này coi như lời mời gì đó.
Yến Minh Phong ngẩn ra một chút, nói: "Ta vẫn nên ngủ sofa đi."
Ở cùng một chỗ đối với hắn mà nói đã là khảo nghiệm rất lớn, nếu ngủ chung, hắn không xác định còn có thể khống chế được chính mình hay không.
Hắn quý trọng Thiệu Đường, liền không muốn cứ như vậy dễ dàng muốn cậu.
"Được thôi." Thiệu Đường có chút thất vọng, nhưng câu trả lời của hắn cũng nằm trong dự kiến của cậu, cậu liền biết lão cũ kỹ như hắn sẽ không đồng ý ngủ một giường bây giờ luôn mà.
Tuy rằng tạm thời buổi tối ngủ không ôm được hắn, có điều không sao.
Tương lai còn dài, cậu cũng không tin hắn thật có thể nhịn được.
Sau khi tắm xong, Thiệu Đường nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho Hứa Tiêu, "Alo, ngủ rồi sao?"
"Ngủ cái rắm." Hứa Tiêu ngữ khí thực táo bạo, "Tên cẩu nam nhân Lục Tu kia còn chưa trở về."
Rồi, lại thành cẩu nam nhân.
Thiệu Đường không để ý đến hắn, nói: "Tôi gọi điện thoại là muốn nói một tiếng với cậu, Minh Phong đã trở lại."
Ngữ khí nhịn không được khoe khoang.
"Ai?" Hứa Tiêu nhất thời không phản ứng kịp, một giây sau mới nói: "A, người đàn ông của cậu đã trở lại."
"Anh ấy hiện tại đang ở tắm rửa."
"Chậc." Hứa Tiêu phi một tiếng, "Ba ba nói một câu, nhớ có biện pháp an toàn, bằng không chỉ có cậu chịu khổ."
"Cậu suy nghĩ nhiều, bọn tôi còn chưa tới bước kia."
"Chuyện sớm hay muộn, sáng mai mang anh ta đến phim trường, tôi dặn dò anh ta nói mấy câu."
"Cậu lại muốn lừa anh ấy!"
...©...
Sau khi Yến Minh Phong tắm rửa xong đi ra, nghe được phòng ngủ truyền đến ẩn ẩn tiếng nói chuyện, hắn nhìn qua kẹt cửa nhìn thấy Thiệu Đường cầm điện thoại cười vẻ mặt vui vẻ.
Hắn còn nghe được cậu nói với người qua điện thoại kia, "Không có gì, anh ấy có thể trở về là tôi vui rồi, tôi không trách anh ấy......"
Yến Minh Phong đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó thu hồi tầm mắt, không tiếng động nói câu——
Ngủ ngon, bảo bối của ta.
—©—
Qua mấy ngày, Thiệu Đường quay xong, đang chuẩn bị cùng Yến Minh Phong đi ăn cơm, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc khí thế vội vàng đi đến bên này, cậu xoa xoa mắt, tập trung nhìn vào, bóng người là Thiệu Khâm.
Anh cậu giống cha cậu, người từ trước đến nay làm việc ôn hòa, hiếm khi có lúc cảm xúc kích động như vậy, Thiệu Đường nhìn Yến Minh Phong đang ngồi chờ mình, có một loại dự cảm chẳng lành nảy lên trong lòng.
Quả nhiên, Thiệu Đường còn chưa kịp gọi anh, Thiệu Khâm trực tiếp ngắt lời cậu: "Bạn trai em đâu?"
Thiệu Đường run run rẩy rẩy chỉ người đàn ông không hiểu gì bên cạnh.
Yến Minh Phong đứng lên, hắn không rõ ràng lắm thân phận của đối phương, nhưng thấy thái độ của Thiệu Đường cũng biết người này không đơn giản, hắn cẩn thận nói: "Xin chào."
Thiệu Khâm híp híp mắt, "Là cậu bắt cóc em trai tôi?"
"Anh!" Thiệu Đường lôi kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Ở đây nhiều người, chúng ta lên xe nói."
Thiệu Khâm cự tuyệt: "Muốn đi em tự đi, anh không đi."
Anh trong khoảng thời gian này bận về việc điều chỉnh trong công ty, đã lâu không về nhà, ngày hôm qua khó được trở về một chuyến, kết quả nghe được mẹ anh nói Thiệu Đường có bạn trai, lại là người không quen biết, Thiệu Khâm tức giận rồi, công ty cũng không đi, trực tiếp đánh tới đoàn phim, muốn nhìn người nào dám lừa em trai anh.
Vốn dĩ tưởng sẽ là người dáng người cường tráng, không nghĩ tới lại là...... Tiểu bạch kiểm???
Trong lòng Thiệu Khâm bất mãn nhìn thẳng đánh giá.
Y vẫn luôn cảm thấy em trai mình quá xinh đẹp, dễ dàng chịu người khi dễ, cho nên hẳn là về sau cậu sẽ tìm kiểu bạn trai vừa thấy liền rất có cảm giác an toàn, mà không phải còn xinh đẹp hơn so với cậu.
Vừa nghe đối phương là anh trai Thiệu Đường, Yến Minh Phong lập tức căng thẳng thân thể, thần sắc nghiêm túc, "Em chào anh, em là Yến Minh Phong bạn trai Thiệu Đường."
"Anh cái gì mà anh."
Thiệu Khâm càng bất mãn, mới vừa gặp mặt đã gọi anh, miệng lưỡi trơn tru.
Thiệu Đường bất đắc dĩ: "Anh, em dù gì cũng là minh tinh, anh chừa cho em chút mặt mũi đi, chúng ta vào trong xe nói."
Rốt cuộc vẫn là thương em trai, Thiệu Khâm tuy rằng còn đang nổi nóng, nhưng vẫn là xụ mặt lên xe.
Thiệu Đường vừa định ngồi ở ghế phụ, Thiệu Khâm trừng mắt liếc cậu một cái, "Ngồi ghế sau đi, để cậu ta ngồi đây."
"A......" Thiệu Đường cho Yến Minh Phong một cái tự cầu nhiều phúc ánh mắt, ngoan ngoãn đi ghế sau.
Thiệu Khâm chờ hắn ngồi xuống, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía hắn, "Người lần trước nhờ tôi làm chứng minh thư cho là cậu phải không?"
"...... Vâng."
"Vì sao? Nói không rõ lai lịch của mình?"
Yến Minh Phong quay đầu nhìn thoáng qua Thiệu Đường.
"Cậu nhìn nó làm gì? Nó không cứu được cậu, đừng nhìn."
Yến Minh Phong thu hồi ánh mắt, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ta là cô nhi."
"Này ta biết." Thiệu Khâm không kiên nhẫn nói, "Cái này mẹ tôi có nói, ta hiện tại chỉ muốn biết cậu tới từ chỗ nào, dù là cô nhi cũng có lưu trữ, một người sống sờ sờ không có khả năng trống rỗng xuất hiện."
Thiệu Đường nhìn không được, xen mồm nói: "Nói là cô nhi anh ấy làm sao biết mình đến từ đâu, anh không thể không nói đạo lý."
Thiệu Khâm trừng cậu, Thiệu Đường thè lưỡi, làm nũng: "Anh, chúng ta đi về trước đi, mẹ mới vừa gọi điện thoại cho em."
"Còn không phải bởi vì em hơn một tháng không về nhà!"
"Em biết rồi, anh anh mau lái xe đi, mẹ cũng chờ nóng nảy rồi."
Thiệu Khâm không có biện pháp với cậu, đành phải tạm dừng khảo vấn, lái xe trở về Thẩm gia.
Bà Thiệu đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy xe dừng lại liền vội vàng tiến lên, giả vờ tức giận đánh Thiệu Đường một cái, "Lâu như vậy không về, mẹ thấy con là quên mất hai ông bà già này rồi đúng không?"
"Mẹ không già mà." Thiệu Đường kéo cánh tay bà cười nói: "Này không phải là sợ quấy rầy thế giới hai người của cha mẹ sao."
"Miệng lưỡi trơn tru." Bà Thiệu bị cậu chọc cười, nhìn Yến Minh Phong theo sau cậu, ý cười trong mắt càng sâu, "Tiểu Yến cũng tới sao."
Yến Minh Phong quy quy củ củ chào: "Bá mẫu."
Thiệu Khâm ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
Bà Thiệu trừng mắt liếc anh một cái, quay đầu nói: "Nó cứ như vậy, Tiểu Yến con đừng để ý, mau, vào nhà ngồi."
Yến Minh Phong cười cười, "Bá mẫu nói quá lời."
Mấy người vào phòng khách, bà Thiệu ở cùng Yến Minh Phong nói chuyện với nhau, Thiệu Đường đi gọt trái cây, Thiệu Khâm xụ mặt ngồi ở bên cạnh.
"Mẹ, cha con đâu?" Thiệu Đường bưng trái cây ra tới, không thấy ông Thiệu, hỏi.
"Ông ấy hả, dạo này chả biết tìm ra cái của nợ gì, cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, cũng không biết mân mê cái gì."
"Đó là đồ vật vô cùng có giá trị!" Ông Thiệu từ trên lầu đi xuống, làm như bất mãn thái độ coi khinh của bà Thiệu, lời lẽ chính đáng nói: "Trên đó ghi lại sự vật rất có ích cho nghiên cứu cổ đại của chúng ta."
Bà Thiệu cười nhạo một tiếng: "Xem không hiểu có ích lợi gì."
Ông Thiệu bị nghẹn họng, căng da đầu nói: "Tôi sắp nghiên cứu ra rồi."
Thiệu Đường tò mò hỏi: "Cha, là thứ gì vậy?"
Cha cậu rất có hứng thú với đồ cổ, nghiên cứu rất nhiều năm, còn ở học hỏi ở chỗ phó giáo sư nổi danh ở đại học nữa, thường xuyên sẽ mang chút đồ vật kỳ kỳ quái quái về nhà, lần này nghe tới như là một loại văn tự cổ đại, Thiệu Đường nhìn mắt Yến Minh Phong, nói không chừng hắn còn có thể giúp đỡ.
"Là một khối đá tràn ngập cổ văn." Bà Thiệu ở bên cạnh xen mồm nói: "Cha con y chang si ngốc, mỗi ngày ôm không buông tay, nói gì mà muốn phiên dịch nó ra."
Ông Thiệu không phục: "Lại cho tôi một đoạn thời gian tôi nhất định có thể xem hiểu."
Thiệu Đường xoay chuyển tròng mắt, cười nói: "Cha, để Minh Phong thử xem? Anh ấy cũng rất nghiên cứu đối phương diện này, nói không chừng có thể nhìn ra cái gì đó."
"Cậu ấy?" Ông Thiệu kinh ngạc nói: "Tiểu Yến còn hiểu mấy thứ này?"
Yến Minh Phong gật đầu: "Hiểu được một chút.
"Vậy được, nhìn xem cũng không có gì." Ông Thiệu tuy rằng không quá tin tưởng đối phương tuổi trẻ như vậy mà có thể xem hiểu, nhưng cũng không nghĩ phất ý con mình, ông đi thư phòng cầm một khối đá hình thù kỳ quái đi ra.
Thiệu Khâm dỗi ông: "Cha cũng không biết cậu ta có thể xem hiểu không?"
Hiện tại Thiệu Khâm nhìn người này chỗ nào cũng không vừa mắt.
Yến Minh Phong không nói chuyện, cúi đầu xem văn tự trên tảng đá, Thiệu Đường quay đầu trừng mắt liếc y một cái, "Anh, anh bớt xen vào đi."
Thiệu Khâm bực mình ngậm miệng lại.
Ông Thiệu thấy hắn quan sát nghiêm túc như vậy, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cháu nhìn ra cái gì sao?"
Yến Minh Phong ngước mắt, hơi hơi mỉm cười nói: "Nếu ta không nhìn lầm thì, này hẳn là văn tự thương khế quốc."
"Hả?" Ông Thiệu vẻ mặt kinh ngạc, "Cháu thật sự xem hiểu?"
"Ừm. Trên đá khắc chính là thương khế quốc một nơi có phong tục, vạn hoa tiết rầm rộ."
Đến nỗi hắn vì sao lại biết......
Bởi vì hắn cơ hồ đọc hết sách lịch sử ở thư viện rồi, lúc ấy là vì tìm tồn tại của mình, không nghĩ tới lại có công dụng ở đây.
"Được nha." Ông Thiệu vỗ một cái lên vai hắn, khó được cười thoải mái: "Thanh niên tuổi còn trẻ đã hiểu nhiều như vậy, không tồi không tồi."
Thiệu Đường nhìn hắn chớp chớp mắt, lặng lẽ nhếch lên ngón tay cái sau người.
Yến Minh Phong cong cong khóe môi.
Ông Thiệu hứng thú bừng bừng lại hỏi hắn vài vấn đề, Yến Minh Phong tất cả đều thành thành thật thật trả lời, đôi mắt ông Thiệu càng trừng càng lớn, "Sao cháu biết nhiều như vậy?!"
Có chút vấn đề ông đều không rõ ràng lắm, người này thế mà lại biết hết!
"Nhân tài nha." Ông Thiệu cảm thán một câu, sau đó trừng mắt nhìn Thiệu Đường, "Con để nhân tài như vậy đi làm trợ lý cho mình, này không phải phí phạm của trời sao!"
Thiệu Đường: "......"
Cậu nào biết đâu rằng năng lực học tập của hắn lại nghịch thiên như vậy.
—©—