Dịch: Minovan
Chủ nhật, tôi gọi điện thoại cho Lâm Lâm để báo cáo tình hình hôn nhân của Lâm đại nhân. Anh đã từ một người có gia đình thành một người góa vợ. Đầu bên kia điện thoại, Lâm Lâm cũng lâm vào thế khó xử, tôi trơ mắt thấy từng đồng tiền cước điện thoại đang bay đi, cũng không nghe thấy cô ấy đưa ra ý kiến đóng góp gì. Tôi hoài nghi có phải dạo gần đây Lâm Lâm nhập vai cô gái nhà nông quá sâu rồi không, trộm rau củ quả nhiều đến mức thần hồn điên đảo rồi? Đang định lên tiếng mắng vài câu thì Lâm Lâm thấp giọng lên tiếng: Vậy thì chuyện này khó xử rồi đây, tên họ Vương và họ Lâm ấy đều đẹp trai, aizzz, sao một nữ không thể lấy hai chồng vậy.
Tôi đoán cô ấy hạ thấp giọng nói chuyện như vậy chắc là vì cũng biết thân biết phận, thậm chí hiểu rõ nội dung câu nói này nếu như để Phương Dư Khả nghe thấy thì chắc chắn phải đối mặt với việc bị mưu sát không khoan hồng.
Tâm trạng tôi cũng khá tốt, hiếm khi không thèm cười nhạo cô ấy.
Lâm Lâm tiếp tục nói: Thôi được rồi, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết cậu đã yêu thầm tên họ Lâm kia khá lâu rồi. Nhưng mà tớ phải nhắc nhở cậu, chúng ta trân quý nhất điều gì? Chính là sự thận trọng. Cậu đừng có mà ngốc ngếch chạy vội đi tỏ tình ngay, trước hết phải nghe ngóng xem trong công ty có bao nhiêu người yêu thầm anh ta đã, đừng để đến lúc còn chưa tỏ tình được đã bị người khác ám hại.
Tôi nghĩ trong lòng, cô ấy chắc không biết hai từ “thận trọng” này khó khăn như thế nào. Hồi đó không biết ai vui mừng nhảy cẫng lên, vội vàng muốn dọn đến nhà Phương Dư Khả ở đâu nhỉ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những lời Lâm Lâm nói không phải là không hợp lý. Ở công ty chúng tôi chỉ cần là giới tính nữ, đều là người hâm mộ của Lâm đại nhân. Ngay đến cả dì dọn vệ sinh cũng muốn được ở lại phòng của anh lâu hơn một chút, đợi Lâm đại nhân bước chân vào phòng sẽ giả vờ ngại ngùng vò vò chiếc khăn lau, giống hệt như mấy cô gái thời cổ đại vò vò chiếc khăn tay rồi chạy trốn vậy.
Tôi im lặng không trả lời lại, Lâm Lâm lại tiếp tục nói thêm: Hơn nữa, càng dễ có được, đàn ông sẽ càng không biết trân trọng. Cậu phải thả dây dài bắt con cá lớn, đừng chỉ vì thấy hơi có tiếng động một chút là nhấc ngay cần câu lên, phải đợi con cá cắn chặt vào miếng mồi câu sau đó mới nhấc lên, đợi đến lúc đó thì kho, hầm, nấu canh thì hoàn toàn tùy thuộc vào cậu rồi.
Tôi nghĩ hôn nhân đúng thật là đáng sợ, chỉ qua vài năm, Lâm Lâm đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, thành một người phụ nữ mưu mô, tranh đấu trong tối ngoài sáng như trong thời nhà Thanh vậy.
Lâm Lâm cười bên đầu dây kia một lúc: Có điều hồi đó tớ cũng hơi lười, cảm thấy câu cá quá phức tạp, nên trực tiếp cầm xiên xiên cá luôn, đặt lên một đống lửa nướng qua nướng lại rồi ăn đến cả xương cũng không chừa, thật là ngại quá đi, phóng khoáng lên nhé đừng có học linh tinh.
Nói vậy tôi lại càng thương Phương Dư Khả.
Câu cá cũng được, xiên cá cũng được, đến khi đi làm lại mới phát hiện có người đã tranh chỗ xong trước.
Mới sáng sớm Kelly đã xuất hiện ở văn phòng, mái tóc vốn hay được búi gọn gàng nay được xõa dài xuống eo, mái tóc được kẹp nửa bởi một chiếc kẹp tóc kim cương lấp lánh, cả người mặc một bộ màu trắng kết hợp với một chiếc áo khoác dài mặc ngoài kiểu Tây màu đen sáng, vẫn kiểu trang điểm thành thục và ra dáng một người phụ nữ tài năng, nhưng vì kiểu tóc thay đổi nên lại có cảm giác xinh đẹp, thanh thuần hơn nhiều, trông vừa trưởng thành lại vừa thục nữ, vô cùng hiếm thấy.
Kể từ lần trò chuyện trước, mỗi lần Kelly nhìn tôi, ánh nhìn đều trở nên ái muội hơn. Phụ nữ hầu như đều là vậy. Vốn là hai người xa lạ bình thường còn chả nói với nhau được nửa lời nhưng chỉ vì một người trút hết một bầu bí mật với một người, lại trở thành những người bạn tốt, không cần nói nhiều cũng thành thân. Hiện tại ánh mắt Kelly nhìn tôi thể hiện rõ ràng sự nhiệt tình, là hoàn toàn có thể chứng minh được lập luận này rồi. Chỉ khổ cho tôi một kẻ bị ép buộc phải chia sẻ bí mật đó, không những phải phối hợp với tư cách trở thành một người bạn tốt, lại còn phải đối phó với những ánh mắt kinh ngạc hoặc khinh bỉ của quần chúng nữa, nhất là Wendy người cũng đến giúp phòng Kế hoạch gần đây, nhìn tôi như thể là một kẻ phản đồ gian tế vậy. Chỉ là ánh mắt đó không giữ được lâu, đã biến thành biểu cảm như thấy nhật thực nghìn năm mới có một lần.
Tôi liếc theo ánh mắt của cô ấy nhìn về phía đó, phát hiện ra Vương Hiên Dật, hôm nay mặc một bộ vest chỉnh tề, mắt đeo cặp kính không tròng vẫn hay đeo ở nhà, đứng ở trước cửa phòng Kế hoạch đảo mắt nhìn quanh. Đến khi tìm thấy tôi đang trừng mắt ngạc nhiên nhìn thì không màng đến mọi người xung quanh mà bước lại gần, vỗ nhẹ lên vai tôi rồi lên tiếng: Sao hôm nay dậy đi làm sớm vậy? Tôi còn đợi cậu rất lâu, định muốn đi cùng cậu cơ.
Ánh mắt Wendy nhìn tôi lại giống hệt như ánh nhìn gian tế vừa nãy, trong mắt giống như có vạn câu hỏi tại sao đang không ngừng nhấp nháy.
Tôi giả vờ cười mà trong lòng đang không ngừng run lên, nơi này là nguồn gốc của những tin đồn bát quái, đại bản doanh của các gái ế, tôi thân là một trong số đó, lại được cả Kelly và Vương Hiên Dật coi trọng, đương nhiên là sẽ không có đường sống. Vốn dĩ chuyện tôi tay không một tấc sắt lại có thể vào được phòng Kế hoạch này đã bị phải chịu đủ loại tin đồn, dị nghị rồi, hiện giờ còn như vậy, thì tin đồn liên quan tới việc tôi là nhân tình của Lâm đại nhân chắc chắn sẽ càng bị suy diễn kinh khủng hơn, có khả năng trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu được nhiều người theo dõi nhất năm.
Vương Hiên Dật thấy tôi không phản ứng gì thì lấy một chiếc hộp từ túi đang cầm trên tay hỏi tôi: Chưa ăn sáng phải không? Lúc nãy tôi thấy dưới công ty cậu có một quán cháo, vừa bước vào trong thì đã thấy ngay là món cháo thịt nạc trứng muối mà cậu thích nên đã mua một phần, cũng đã dặn bọn họ không cho hành vào, cậu thử ăn xem thế nào. Một lát nữa tôi có cuộc họp với Lâm tổng bên cậu. Chắc vài ngày tới tôi đều đến đây, đến giờ trưa đừng đi ăn một mình nhé, tối thì chúng ta cùng về nhà.
Cậu ta liến thoắng nói hết một mạch, tôi chỉ biết mở to mắt nhìn lại, cảm thấy Vương Hiên Dật mấy ngày hôm nay đang biến đổi một cách kỳ lạ, khiến tôi chỉ biết trợn mắt ngây ngốc. Hành động lôi kéo tỏ vẻ thân thiết như vậy có phải là đang che giấu một bí mật động trời nào không, sau đó tôi lại nghĩ đến việc vì bị ép phải chia sẻ bí mật với Kelly, khiến cho mối quan hệ giữa tôi và cô ấy hiện nay tự dưng trở thành bạn, vậy thì có phải trong lúc vô tình tôi cũng đã biết được một bí mật nào đó của Vương Hiên Dật, thế nên mới khiến cậu ta giống như bị ma nhập mà chạy tới đây thắt chặt quan hệ thân thiết với tôi? Thế nhưng tôi nghĩ đi rồi nghĩ lại, ngoài việc tôi nhìn thấy vết sẹo trên ngực cậu ta, nấu cho tôi một nồi cháo, thậm chí cả việc cậu ta có một đội ngũ hâm mộ hùng mạnh hồi đại học nữa, thì so với người khác tôi cũng đâu có biết được thêm gì nữa đâu.
Vương Hiên Dật xoa nhẹ lên má tôi thân thiết hỏi: Đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe thấy không?
Tất cả những ánh mắt xung quanh vốn đang âm thầm theo dõi chúng tôi đều lần lượt hít một hơi, dùng đuôi mắt nhìn sang, hai tay Wendy đã sắp nắm thành nắm đấm, nhét vào miệng tới nơi rồi. Tôi nghĩ, bản thân mình phải thể hiện lập trường của mình để cứu gỡ được tình thế rối rắm này.
Vậy nên, tôi đá Vương Hiên Dật một cái tượng trưng, mắng một câu: Thằng nhóc này, cậu phát điên gì vậy?
Tôi chỉ đá giả vờ một cái thôi, không hề dùng tí sức lực nào, mà Vương Hiên Dật đã lập tức quỳ xuống ôm chân của mình, tiếp theo là tiếng của Kelly hét lên không còn để ý đến hình tượng: “Yêu tử!”
Hét rát cả lỗ tai, khiến tôi ngây ra tại đó, không biết vì sao gia đình nhà này có thể lật mặt nhanh hơn lật sách như vậy: Việc này, tôi chỉ đùa chút thôi, tôi có dùng tí sức nào đâu, Hiên Dật cậu đừng giả vờ nữa, mau mau đứng dậy đi, tôi sắp thành em của Đậu Nga rồi đây này.
Vương Hiên Dật rất nể mặt tôi, lập tức đứng dậy, mỉm cười nói: Đùa một chút thôi cũng không được, thật là.
Không biết vì sao, tôi thấy sắc mặt của Vương Hiên Dật lại trắng bệch, trên trán còn hiện lên một tầng mồ hôi.
Tôi rút khăn giấy ra, rồi đưa cho cậu ta: Điều hòa ở chỗ chúng tôi mở số to lắm mà, cậu xem cậu ra bao nhiêu mồ hôi rồi này, mau lau đi, không thì tôi đoán hầu hết phái nữ ở công ty tồi đều tranh giành để giúp cậu lau mất.
Vương Hiên Dật hừ một tiếng: Cũng đâu có thấy cậu lau cho tôi đâu.
Tôi lườm cậu ta: Đừng có được voi đòi tiên, đưa giấy cho cậu đã tốt lắm rồi, đừng tưởng rằng chỉ vài bát cháo là có thể sai khiến tôi, cẩn thận không lần sau vị trí tôi đá mà cao hơn một chút, đoạn luôn huyết mạch nhà họ Vương của cậu đấy.
Nói được một nửa, tôi đã thấy Lâm đại nhân tay trái cầm cặp, tay phải vắt một chiếc áo khoác đang bước vào phòng Kế hoạch. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc áo vest đơn giản màu xám nhạt, cổ áo hơi hơi mở, dưới chân đi một đôi giày chống tuyết màu trắng, sạch đến nỗi khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn chà đạp đôi giày đó. Hôm nay, Lâm đại nhân mặc trang trọng hơn ngày thường, chắc biết Kelly sẽ đến, mặt mày phơi phới sắc xuân, đứng cùng một chỗ với Kelly, cả hai không cần thay đồ nữa cũng có thể đi thẳng vào lễ đường kết hôn rồi.
Phìiiiiii, cưa sừng làm nghé, cứ thế điiii
Lâm đại nhân mỉm cười với Kelly: Sao đến sớm vậy, không phải cuộc họp bắt đầu lúc rưỡi sao?
Sau đó anh quay lại gật đầu với Vương Hiên Dật: Vương tổng cũng đến rồi à?
Vương Hiên Dật lên tiếng trả lời: Lần trước sau khi xem xong những ý tưởng của Yêu tử, tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với hạng mục này của các anh, nên tới đây làm phiền vài ngày. Chắc sẽ khoảng tuần. Roger, anh vẫn nên gọi tên tôi Hiên Dật đi anh cứ gọi tôi Vương tổng, khiến tôi cảm thấy già quá.
Lâm đại nhân híp mắt lại nhìn, gật đầu nhẹ tới mức không thể nhận ra, trước khi xoay người đi còn quét mắt nhìn bát cháo trên bàn tôi, rồi lại quét mắt nhìn tôi, sau đó mới đi cùng chị em nhà họ bước về phía phòng họp.
Tôi cứ cảm thấy ánh mắt của Lâm đại nhân giống như tức giận, buồn bã hoặc chứa đựng một thứ cảm xúc khác nào đó. Giống như trong phim cảnh sát hình sự, cảnh sát phải cần một khoảng thời gian đủ dài để có thể xác định được vị trí của kẻ tội phạm thông qua điện thoại. Tương tự như vậy, ánh mắt của Lâm đại nhân kết thúc quá nhanh, tôi không kịp phân tích ra được điều gì, thì đã bị ánh mắt của quần chúng xoèn xoẹt lướt qua đây nhấn chìm luôn.
Phòng Kế hoạch rơi vào một sự im lặng đến đáng sợ, không bùng phát dưới sự tĩnh lặng ấy mà dưới sự tĩnh lặng ấy họ âm thầm đưa chuyện, đầy đủ các ánh mắt của các liền anh liền chị liên tục quay sang nhìn nhau, tin tức đầy hàm ý nhưng lại vô cùng rõ ràng, nhưng không có ai dám đứng ra nói thẳng.
Tôi ngồi ở bàn làm việc của mình, bởi vì phương án quảng cáo được duyệt sớm, mấy hôm nay đều không ngoài dự tính, tôi vô cùng rảnh rỗi không có việc để làm, mà mục tiêu cuối cùng trong đời này của tôi cũng chính là như thế, thế nên vốn dĩ đã tính toán rằng mấy ngày này chắc chắn là sẽ thoải mái vô cùng, không nghĩ tới nửa đường có tên Vương Hiên Dật nhảy vào, còn có chị gái của cậu ta, khiến cho cuộc sống của tôi giống như minh tinh hạng nhất, cực kỳ không tự do tự tại.
Đối với những người trong phòng này, tôi không quen thân lắm, tạm thời không có một ai dám chạy tới trước mặt tôi để thăm dò, càng không có những cuộc đối thoại như trong phim thần tượng sẽ có người qua đường cố ý đến nói những lời khó nghe để châm chọc tôi.
Vậy nên, giữa những bủa vây tin đồn này, tôi lặng lẽ mở máy tính lên chơi dò mìn.
Sau đó những trái tim tò mò điên cuồng như chồi non đang phá đất chui ra, mọi người đều nắm chặt tay, nóng lòng muốn thử, cuối cùng Wendy được mọi người trông cậy chạy đến trước mặt tôi.
Không cẩn thận một chút, lại dò trúng mìn, nổ banh thân tan xác, tôi bực tức ném bụp con chuột một cái.
Wendy giữ con chuột lại, lên tiếng hỏi: Cô có nhớ lễ độc thân đợt trước không?
Bởi vì công ty chúng tôi không khác gì trại tập trung của những nam ế, nữ ế, lễ độc thân được coi như là một cơ hội có thể kết thúc cuộc đời cô đơn lạnh lẽo một mình, thậm chí còn là một ngày hoàng đạo hơn cả đại hội xem mắt, tất cả những nhân viên độc thân ở công ty đều đi đến Party world để happy một chút, cuối cùng tuy rằng trong những bài ca vang lên cũng tác hợp được vài đôi nồi mẻ vung cong bị thời gian bỏ quên, thế nhưng vẫn không thể thay đổi được đại cục là số lượng lớn người vẫn đang cô đơn lẻ bóng. Mọi người cũng vì thế mà vô cùng buồn bã.
Tôi nhìn Wendy rồi nói: Chị gái à, có gì thì nói thẳng đi.
Wendy lập tức đứng thẳng người dậy: Người vừa tỏa ra khí chất vương giả lúc nãy có phải là cậu con trai út của Trung Thiên không?
Biểu cảm căm hận người khác của Wendy nhìn qua là biết hết, giống hệt với đám người hồi trước bị Vương Hiên Dật làm cho mê muội hồi đại học vậy. Nhớ lại hồi đó, tuy rằng tôi là một người khá bình tĩnh nhưng cũng từng mọc rễ tình cảm với cậu ta, chỉ tiếc là căn cơ còn chưa đứng vững, Lâm đại nhân đã đánh nó bay sạch bách, ngay đến cả việc nhìn soái ca cũng cảm thấy không còn nhiều hứng thú như trước, ngay đến cả một người có vẻ ngoài vượt xa thế tục như Vương Hiên Dật đây cũng không vừa mắt tôi nữa, đúng là tội lỗi quá đi mà.
Nhưng đối với chiến hữu đã từng cùng phe này, tôi vẫn có cảm tình giai cấp cách mạng với cô ấy giống như tình cảm của ba tôi với Liên Bang Nga vậy. Tôi ngừng chơi trò dò mìn, nghiêm túc nhìn Wendy gật đầu.
Ngay tức khắc nhân dân xung quanh đều soạt soạt di chuyển ghế, gần tôi thêm một chút.
Wendy lại tiếp tục hỏi: Vậy sao cô lại quen biết cậu ta? Hai người bây giờ có mối quan hệ gì vậy?
Tôi thành thật trả lời: Chúng tôi là bạn học đại học, bây giờ cậu ấy là hàng xóm nhà tôi.
Wendy lại gấp gáp hỏi tiếp: Vậy cậu ấy còn độc thân không? Đang theo đuổi cô à?
Hỏi đến câu này, những người xung quanh vốn đang giả vờ lật tài liệu trong tay đều bất ngờ dừng lại, ánh mắt như ánh sáng xanh phát ra từ rừng xanh sâu thẳm, giống như ánh nhìn của đàn sói hoang đang đói đã lâu chưa được khai trai cứ vảng vất quanh đây vậy.
Tôi dựa vào ghế, duỗi người trả lời: Độc thân hay không thì tôi không biết, nhưng cậu ta chắc chắn không theo đuổi tôi. Nhớ lại hồi đó tôi cũng giống hệt các chị bây giờ vậy, cũng từng ôm những giấc mộng viển vông không chân thực với người ta, cuối cùng đã bị người ta dùng hành động để từ chối. Nhưng mà, chị Wendy, dựa vào năng lực của mình, chị đã thu phục được bao nhiêu “yêu nghiệt”, gót giày đã nghiền nát không biết bao ước mơ của các bé đẹp trai lẫn các chú, bao nhiêu tâm hồn của các chàng trai đau đớn thất lạc dưới chân váy. Lần này chị chỉ cần ngoắc tay bừa một cái, bao nhiêu đàn ông đã nhảy bổ vào rồi.
Wendy ngại ngùng che đi gương mặt cười tươi như hoa của mình lại, nói rằng: Làm gì có chuyện đó, “yêu nghiệt” lớn nhất của công ty mình không phải là đã kết hôn rồi sao, cô nói xem làm sao mà những thiếu nữ hoa còn chưa nở như chúng ta có thể chịu đựng được? Giống như với những tăng nhân khổ hành tu luyện thì có khác gì. Mỗi ngày đều nhìn thấy một đĩa thịt béo, nhưng chỉ được ngửi hương thơm của thịt, nhưng không bao giờ được cho vào miệng, cô nói xem buồn bã đến mức nào chứ? Quan trọng là còn có Kelly một kẻ tu hành cao cấp đang ở bên cạnh quang minh chính đại ăn trộm. Đúng rồi, cô có thấy ban nãy cô ta đeo sợi dây chuyển ngọc phỉ thúy lục bảo không? Tôi đoán dù gì đi nữa cũng phải tầm số này.
Nói xong cô ấy giơ một bàn tay ra, rồi vẫy vẫy. Bởi vì năng lực kinh tế của tôi chưa đến mức có thể buông thả cho bản thân mình quan tâm tới thị trường châu báu, thế nên chỉ với một bàn tay này, tôi cũng không thể nào đoán ra được số tiền.
Chị Wendy tiếp tục lên tiếng: Em gái nói xem kiểu người giống cô ta tìm bừa một chàng đẹp trai nào đó mà chả được, sao cứ phải bám lấy Lâm đại nhân của chúng ta không tha thế? Dù gì Lâm đại nhân của chúng ta cũng là người có gia đình có địa vị rồi, lẽ nào làm kẻ thứ ba bây giờ đang là trend của xã hội bây giờ?
Tôi buột miệng nói: Người ta cũng không được coi như là kẻ thứ đâu, vợ của Lâm đại nhân đã mất từ lâu rồi.
Nói dứt lời xong, tôi vô cùng cảm thán bản thân mình cũng là một kẻ cuồng đưa chuyện, lại còn đi cung cấp chủ đề bàn tán trà dư tửu hậu cho mọi người nữa.
Lần này, cả văn phòng đều đắm chìm trong sự bạo phát một cách im lặng. Tôi thấy ánh mắt của Giám đốc bộ phận chúng tôi đã bắt đầu mê man rồi..
Wendy túm chặt lấy tôi: Whattt, con bé này biết giấu chuyện thật đó, một tin tức động trời như vậy mà bây giờ mới tiết lộ, làm cho mọi người bỏ lỡ, uổng phí biết bao nhiêu ngày tháng tươi đẹp của tuổi trẻ, sao lại có thể để Lâm đại nhân cô đơn tịch mịch suốt bao nhiêu năm như vậy chứ?
Nhìn thấy khí thế Wendy bừng bừng như chiến đấu cách mạng, cả người tôi đều rũ cả ra, cái đám người này có thể chuyên tâm một chút có được không, lúc nãy còn đang nói đến Vương Hiên Dật sao bây giờ đã đá sang Lâm đại nhân rồi? Lâm đại nhân mà biết thông tin này do tôi tiết lộ thì muốn lột da tôi cũng không biết chừng. Hơn nữa tôi nghi ngờ một cách sâu sắc, việc tôi bất cẩn tiết lộ sự thật Lâm đại nhân độc thân là vì trong tiềm thức tôi muốn sau này khi tiếp cận Lâm đại nhân có thể gạt bỏ được hết những trướng ngại đồn thổi không tốt, thật tâm thì hơi ác độc, cũng khiến cõi lòng tôi cảm thấy lạnh lẽo quá đi….
Bởi vì Wendy nói quá to, toàn bộ các đồng chí ở phòng Kế hoạch dường như ngay lập tức đều lại gần tôi, hơn nữa cứ em một câu chị một câu, nhiệt tình không thể đỡ được, chỉ vì một vấn đề ai đẹp trai hơn mà đã chia ra thành phe: phe Lâm đại nhân, phe Vương Hiên Dật thậm chí còn có cả một phe ba phải là tổng hợp của cả hai. Phe chung này đã dùng số phiếu áp đảo để lấy quyền được quyết, lấy khẩu hiệu “Một trái tim xuân, hai tay đón chờ” đã thành công thuyết phục được hai phe còn lại, cuối cùng kết hợp được thành một nhóm chuyên đi bình phẩm mỹ nam, nhóm này ra đời, ai còn tranh giành?