Dịch: Minovan
Lúc mở mắt ra, tôi thấy một gương mặt to lù lù xuất hiện, với những vết lồi lõm đã được lớp phấn che đậy đến kỹ càng. Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, vẫn là gương mặt đó, vết lõm vẫn còn đó.
Tôi “soạt” một cái ngồi ngay dậy, sau khi cách xa ra, mới nhìn ra là Wendy đang nửa nằm nửa bò lên mép giường của tôi. Bởi vì động tác của tôi quá đỗi mãnh liệt cô ấy cũng đồng thời bị đánh thức.
Tôi lên tiếng hỏi: Sao chị lại ở nhà em vậy?
Wendy xoa xoa mặt: Em thực sự không nhớ một chút gì à?
Tôi xoa xoa hai bên thái dương: Em uống rượu đúng không? Cảm giác giống hệt như say rượu lần trước.
Wendy vô cùng kinh ngạc lên tiếng hỏi: Vậy em có nhớ mình đã làm những gì không?
Tôi tĩnh tâm hồi tưởng lại, lần trước uống say là lên giường với Lâm đại nhân, nhưng lần này lại uống say dưới con mắt của những người hâm mộ, cho dù tôi có muốn xé bỏ quần áo của Lâm đại nhân, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, vậy nên tôi cũng an tâm hơn, mặt không đỏ tim không đập nhanh nhẹn lên tiếng nói dối: Bình thường em uống rượu đều khá ngoan, ngủ say như chết rồi vậy.
Wnedy liếc nhìn tôi như nhìn thấy quái vật vậy: Vậy à, lúc em uống rượu thì cực kỳ giống châm bom dưới đáy hồ ấy, khi em yên tĩnh rồi thì người khác mới bắt đầu sôi sục lên. Em nói xem, lần sau khi tiết lộ tin tức gì có thể cho mọi người ít thời gian chuẩn bị tư tưởng không. Người ta đến việc đặt bom phá nhà cũng còn có đếm ngược, em thì hay rồi, giết mọi người đến mức không kịp trở tay.
Mí mắt tôi giật không ngừng, con người đúng là không nên có quá nhiều bí mật, bị Wendy nói một hồi như thế, tôi có trực giác rằng những bí mật không thể nói ra dường như đã bị chính tôi truyền ra ngoài hết rồi. Tôi chột dạ đứng dậy đi rót một cốc nước, ngồi bên cạnh giường lên tiếng hỏi: Vậy chị kể lại cho em nghe xem, em đã nói những gì rồi.
Bình thường mà nói, những người hay buôn chuyện đồn nhảm hầu hết đều không có cơ hội, cũng không có gan buôn chuyện ngay trước mặt nhân vật chính. Một là dễ bị nói toạc ra những gì không nên nói, hai là dễ bị tạt axit. Hiện tại Wendy khó khăn lắm mới gặp được một nhân vật chính lại tự động mời đối phương kể lại câu chuyện bị đồn nhảm của mình, không kiềm chế được mà có chút phấn khích, cực kỳ sinh động dùng cả tay lẫn chân phối hợp lại để miêu tả cho tôi lại đoạn hồi ức mà tôi không còn nhớ nổi đêm qua. Sau khi xem xong một màn trình diễn tường thuật xuất sắc này, ngoài việc tôi cảm thán vì sao Wendy không đi tham gia cuộc thi tìm kiếm “Tinh nữ lang” của Châu Tinh Trì, làm mai một đi một người có tiềm lực có thể giành giải Oscar, nữ diễn viên xuất sắc giành được quả cầu vàng, ngôi sao của tương lai ra thì tôi vô cùng bàng hoàng đến nỗi nói không nên lời.
(chỉ những ngôi sao sau khi hợp tác vs CTT thì vụt lên sao hạng A)
Wendy nói:
Em luôn miệng nói rằng đã từng viết thư tình cho Vương Hiên Dật, còn không ngừng mắng chửi đàn ông không phải loại tốt đẹp gì, bảo em đã đợi cậu ta mấy tiếng đồng hồ. Lúc quay về bị cảm lạnh, phát sốt hai ngày trời, ngay đến cả chụp ảnh tốt nghiệp cũng không thể đi. Đương nhiên, có thể là không có người nào mong muốn chụp ảnh với em, hoặc cũng có thể là có, như vậy sau này bọn họ lôi ảnh ra còn có thể nói với người khác rằng: Này cậu xem xem, người này chính là người đồng tính nổi tiếng ở trường tôi đó, đã từng là tình địch của mỹ nam vạn năm mới có một ở trường. Tiếp theo đó em lại xì mũi mới nói tiếp, thật ra em cũng không thực sự để tâm đến việc có chụp ảnh tốt nghiệp hay không, nhưng vẫn luôn nghĩ bốn năm đại học như vậy mà ngay một bức ảnh làm bằng chứng cũng không có, hơn nữa vốn dĩ cuộc sống trôi qua thật thảm thương thì cũng thôi đi, không ngờ đến lúc kết thúc cuộc sống ở đó rồi còn bị người ta đùa cợt, bệnh rồi còn không có nổi đến một người giúp để thu dọn hành lý về nhà.
Sau đó em cứ khóc cứ khóc mãi, nước mắt á, rơi nhiều đến mức tường thành cũng phải đổ, mực nước biển cũng phải dâng lên rồi, mà cũng không thấy em nghỉ một giây phút nào, cứ ôm lấy Lâm đại nhân của chúng ta cọ đi cọ lại, nước mắt nước mũi bôi hết lên bộ vest của Lâm đại nhân, thật tội cho bộ đồ Burberry đó, bị em coi như tấm giẻ lau.
Tôi cắt ngang lời: Ơ, nếu có lau thì cũng phải là khăn bông chứ có được không
Wendy bị tôi cắt ngang thì cực kỳ không hài lòng, cảm thấy tôi đã làm đứt đoạn chuỗi tư duy logic của cô ấy, liếc mắt: Có là khăn bông cũng bị em lau thành cái tấm giẻ lau rồi. Tiếp đây này, Vương Hiên Dật thấy em khóc quá đỗi thảm thương, nên từng bước từng bước một vượt qua đám người đi về phía em. Người ta nói trai đẹp xuất hiện đúng là đầy khí chất ấy, cậu ta chỉ cần bước đi thôi, mọi người ở hai bên đều lập tức dạt sang một bên nhường lối cho cậu ta. Cậu ta vừa ưu nhã vừa đau thương bước tới chỗ em rồi nói rằng: Xin lỗi, tha thứ cho tôi có được không? Giọng điệu vừa ấm áp vừa đè nén, thấp đến mức có thể kết lại thành băng. Đáng thương cho cô bé Colla đứng một chỗ hận không thể khóc ngay một trận tại đó mà không tìm được lý do nào nên đành thôi.
Không ngờ đến con nhóc nhà em, vẫn cứ ôm khăng khăng đầu Lâm đại nhân không chịu buông, lại còn nói: Không tha thứ.
Sau đó Vương Hiên Dật đỡ em dậy, chắc có ý định muốn sửa lại cái dáng ngồi không được tế nhị của em lắm, vẻ mặt em đỏ bừng quay lại quát cậu ta: Vương Hiên Dật, cậu đừng có đụng vào tôi, nam nữ thụ thụ bất thân, cậu không biết sao? Cậu chạm vào tôi có nghĩa là cậu thích thôi, nếu không thích tôi thì đừng chạm vào tôi
Vương Hiên Dật sững người lại, nhưng trai đẹp đúng là trai đẹp, đại trượng phu mà, thẳng được cũng cong được, cậu ta cúi đầu nhẹ nhàng nắm lấy tay em: Vậy có phải tôi phải làm như thế này cậu mới hiểu được không?
Lúc đó tất cả mọi người đều như hóa đá vậy, mọi người đều đoán xem câu nói này có biết bao nhiêu phần là giả bao nhiêu phần là thật, nhưng Yêu tử ạ, em đúng là trâu bò thật đó, có phải em là fan hâm mộ trung thành của Đại thoại Tây du không, không nghĩ em lại giống như Đường Tăng pha trò cho mọi người ở đó: Em nói: Cậu thích tôi sao? Nếu như cậu thích tôi thì nói đi, cậu không nói thì làm sao tôi biết được cơ chứ? Tuy rằng cậu nhìn tôi cũng đầy thành ý đấy thế nhưng cậu vẫn nên nói với tôi rằng cậu thích tôi, Cậu thích tôi thật sao? Chắc là không phải thực sự thích tôi đâu nhỉ?
Sau đó em lại xoay người ôm chặt lấy Lâm đại nhân: Nhưng mà, nếu như cậu thích tôi thật, tôi cũng không thèm.
Nghe em nói xong, cả gương mặt Vương Hiên Dật đều lập tức trắng bệch. Chẳng lẽ lại không? Một người đẹp trai tới như vậy còn bị đùa giỡn. Tất cả mọi người đều đang nén giận.
Nhưng em đúng là còn ngại sự việc chưa đủ loạn, lại còn cười ngây ngốc với Lâm đại nhân: Không phải lúc nãy anh nói anh với người mình thích, thời cơ chưa chín muồi sao? Để tôi nói cho anh nghe một biện pháp nhé, thời cơ chưa chín muồi thì nấu chín nó lên
(Ở đây nữ chính chơi chữ, 时机熟:thời cơ chín muồi, mà từ 熟 còn có nghĩa là quen thuộc hoặc chín)
Lúc đó, Lâm đại nhân đã nhìn em cười như không cười, lại còn cực kỳ lịch sự phối hợp: Vậy xin hỏi, em có cao kiến gì?
Haizz, em nghĩ xem, hai người đàn ông thấy em điên như vậy mà còn vẫn duy trì được phong độ như vậy liệu có dễ dàng không.
Em xoay xoay người bắt đầu phát biểu: Đem gạo sống nấu thành cơm chín. Trước lên giường tìm hiểu sâu, xuống giường rồi thì tìm hiểu nhanh. Mấy lần sâu cạn như vậy, không quen cũng thành quen.
(Ở đây nữ chính chơi chữ khá hiểm =))) 深入浅出 ngoài việc tìm hiểu sâu sắc, tìm hiểu nhanh ra thì nghĩa đơn giản là vào sâu-rút nông/cạn)
Lúc đó, mọi người đều bội phục sự can đảm của em, đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, hai sinh viên thực tập ở đó còn không thể ngồi được nữa, ngay đến cả Lâm đại nhân cũng hơi biến sắc. Nhưng em có dìm cũng phải dìm cho chết, phải làm thêm một màn cao trào nữa mới hạ màn. Em đoán xem em nói gì? Em nói: Roger, không phải chúng ta cũng vì thế mà thân quen hơn sao?
Câu nói này vừa dứt, sắc mặt của Lâm đại nhân và Vương Hiên Dật đều đen kịt. Sắc mặt của toàn bộ giới tính nữ trong căn phòng đó cũng đen theo, chỉ có em là mặt mũi hồng hào, đỏ ứng cười ngây ngốc mà thôi.
Cũng may Lâm đại nhân vẫn còn giữ được tỉnh táo, nói là em say rồi, nên bảo chị ở lại với em, dù gì cũng có người để chăm sóc. Vương Hiên Dật tranh để cậu ta chăm sóc cũng được, thế nhưng Lâm đại nhân lại nhẹ giọng căn dặn với chị, nhỡ đâu một giây phút nào đó em lại muốn ôm lấy Vương tổng mấy lần sâu cạn, thì trinh tiết của Vương tổng sẽ bị hủy hoại mất, vậy thì hạng mục sắp thành công trước mắt của chúng ta sẽ hỏng luôn. Yêu tử, bây giờ em đã là tội đồ của công ty rồi. Thế nên, nhờ phúc của em, vì em mà chị nghỉ không lương rồi đây.
Nhưng Lâm đại nhân cũng kỳ thật đó, người khác vì muốn hoàn thành dự án, hận không thể đem nhân viên của mình lột sạch quần áo vứt vào tay của khách hàng, chỉ có sếp của chúng ta là ngăn cản không cho. Yêu tử, em nói xem có phải em với Lâm đại nhân thực sự có gì đó không? Em nói thật với chị nghe xem nào, chị xin thề chị sẽ đem lời nói của em nuốt xuống trong bụng, rồi mang vào quan tài, cho đến khi đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà thì mới thôi.
Tôi đắm chìm trong thế giới vừa rồi chị Wendy miêu tả một lúc, trong lòng thầm nghĩ trời cao đúng là không có mắt, những lời không nên nói đều đã nói ra, sao không tàn ác thêm nữa để tôi nói câu “Em thích anh Lâm đại nhân” ra nữa đi, đây chính là cái gọi là đã nợ thêm nợ cũng không buồn thêm, đang ngứa thêm chấy cũng không thể ngứa thêm, cũng không thèm để tâm cục diện đang rối loạn có thêm một cái loạn nữa cũng chẳng sao, cũng coi như đã kết thúc được thảm cảnh vĩnh viễn đơn phương của tôi.
Wendy không ngừng thúc giục, lại đẩy tôi một cái: Em có nghe thấy không đó? Nói một lời đi xem nào.
Nếu như tôi nói “Đúng vậy”, tôi tin rằng cái đáp án này chưa kịp nuốt vào trong bụng thì đã được truyền đi khắp các ngõ ngách lớn nhỏ trong công ty, ngay đến cả bảo vệ cũng sẽ biết. Hơn nữa cái việc bảo đảm này không khác gì với thề thốt, không có bất kỳ trách nhiệm bồi thường về mặt kinh tế, cũng không có bất kỳ sự trói buộc nào vệ mặt đạo đức, nói ra giống như đánh một cái rắm vậy, tôi tin mới là lạ.
Tôi giật giật tóc, cố gắng khiến biểu tình của mình như thật, khinh thường lên tiếng rằng: Nếu như có gì đó thật, em còn phải đi thuê nhà thế này sao? Rồi còn phải ngày ngày đi làm nữa? Em chẳng ngày ngày trang điểm đi đây đó ngồi cafe nói chuyện phiếm rồi đó chứ.
Wendy nhìn tôi không giống như nói dối, lại hỏi tiếp: Thế chuyện giữa em với Vương Hiên Dật là như thế nào? Em đã từng viết thư tình cho cậu ta rồi sao, cậu ta cũng từng hẹn em thật sao?
Tôi thấy chị ấy bắt đầu dừng lại câu chuyện về Lâm đại nhân nên thầm thở phào một hơi: Hồi đó trẻ người non dạ mà thôi, chị đừng có tham gia đào mộ nữa, không bằng đi “đào” mấy cái tin đồn của cậu ta bây giờ ý, kiểu gì cũng tốt hơn là bàn tán lại về những chuyện đã qua đúng không?
Wendy vẫn cố chấp nói: Quan trọng là hiện tại đối tượng có thể bàn tán nhất lại là em. Tối qua em không nhìn rõ, biểu hiện của cậu ta cũng ái muội lắm, ánh mắt lại thâm tình như vậy, cái gọi là dịu dàng như nước…
Tôi cắt đứt lời của chị ấy, nói rằng: Không phải hôm qua em đã nói với chị rồi sao, dạo gần đây cậu ta như hồi xuân vậy, có một đợt còn rất văn nghệ, trông chẳng khác gì mấy nam diễn viên cưng trong phim Quỳnh Dao. Nếu như sống cùng thời với Lâm Thanh Hà, cậu ta chắc chắn còn nổi hơn Tần Hán. Nếu không thì làm sao có thể được cô bé như Colla coi trọng chứ?
Wendy gật đầu: Nói cũng đúng, em cũng biết trào lưu hiện đại bây giờ, đàn ông vẻ ngoài còn tinh tế hơn phụ nữ, suy nghĩ cũng phải tỉ mỉ hơn phụ nữ, chuyện tình cảm cũng phải phong phú hơn, cậu ta chính là người đại diện cho hình tượng này. Hơn nữa, nhà cậu ta hàng loạt đều là hàng hiệu, em đã thấy cái tủ giày nhà cậu ta chưa? Trong đó tất cả đều là mẫu mới nhất từng được trình diễn trên sàn catwalk, ngay cả sổ tay cũng là của Hermes, đúng là đốt tiền, nhưng nói ra thì cũng lạ, cậu ta giàu như thế mà vẫn sống trong căn nhà nhỏ hẹp thế này, nếu như không phải em đã từng bảo rằng cậu ta chuyển đến trước em, chị còn nghĩ rằng cậu ta giống như nam chính trong mấy quyển truyện ngôn tình vậy, vì em mà khiến bản thân mình phải thiệt thòi đi chui rúc ở đây cơ. Không phải phim truyền hình đều diễn như thế sao? Đạo Minh Tự không phải cũng sống trong căn phòng chật hẹp của Sam Thái sao?
Tôi vừa bất ngờ với khả năng đánh hơi được hàng xa xỉ của Wendy vừa không quên phản bác lại một câu: Chị xem Sam Thái trong phim ít gì cũng sống trong một căn nhà rộng rãi thoải mái, tốt xấu gì cũng có một cái phòng khách to, nào có giống em từ trước đến giờ chỉ dám thuê một căn phòng không tới nổi m? Vương Hiên Dật từng nói rồi, ở nhà rộng quá sẽ cảm thấy trống rỗng, người có tiền mà, nhà để ở, chơi đùa với sự cô đơn, không phải là thứ mà tầng lớp nhân dân như chúng ta có thể hiểu được.
Wendy ngồi suy nghĩ một lúc, cảm thấy tôi nói cũng có lý, lại thấy tôi chả có tin tức gì để có thể đào bới thêm, nên chỉ đành thể hiện sự thất vọng thay cho quần chúng hóng hớt ở công ty. Còn tôi thì nhờ Wendy thay tôi xin lỗi với tất cả bông hoa si mê Vương Hiên Dật tối qua.