Chú thích trước khi vào chương: *Vu Lan Bồn là cách gọi dài hơn của lễ Vu Lan.
Vu-lan (chữ Hán: 盂蘭; sa.
ullambana) là từ viết tắt của Vu-lan-bồn (盂蘭盆), cũng được gọi là Ô-lam-bà-noa (烏藍婆拏), là cách phiên âm Phạn-Hán từ danh từ ullambana.
Ullambana có gốc từ động từ ud-√lamb, nghĩa là "treo (ngược) lên".
Vu lan (còn được gọi là lễ báo hiếu, là một trong những ngày lễ chính của Phật giáo (Đại thừa Bắc tông) và phong tục Việt Nam, Trung Hoa.
Lễ này trùng với Tết Trung nguyên của người Hán và cũng trùng hợp với ngày Rằm tháng 7 Xá tội vong nhân của phong tục Á Đông.
Theo tín ngưỡng dân gian, là ngày mở cửa ngục, ân xá cho vong nhân nên có lễ cúng cô hồn (vào buổi chiều) cho các vong linh không nơi nương tựa, không có thân nhân trên Dương thế để thờ cúng, và là ngày mọi tù nhân ở địa ngục có cơ hội được xá tội, được thoát sanh về cảnh giới an lành.
- ----
Quái vật đang vui tươi hớn hở truy đuổi bộ xương khô, nghe được giọng nói đột nhiên phanh lại.
Có vẻ nó hơi mờ mịt.
Nó là ai?
Nó đang ở đâu?
Nó định làm gì?
Đang lúc Cao Dã chạy tới cửa động, đuôi con quái vật quét tới, trực tiếp hất ngã gã đàn ông.
Gã lộn xộn giãy giụa nửa ngày mà cũng chưa đứng lên nổi.
Mặt mày Cao Dã xám xịt, mắng "đệt mẹ" liên tục.
Con quái vật bò tới ngửi gã, màu đỏ trong mắt ngập tràn hoang mang.
Cao Dã ôm sách cổ thật chặt.
Khi đó gã cũng không biết tất cả hơi thở phát ra từ mũi nó đều hướng tới ba ngọn lửa trên đỉnh đầu và hai bên vai mình, ý đồ thổi tắt chúng.
Ba ngọn lửa bảo mệnh dưới sự kiên trì của con quái vật, lung lay sắp đổ.
Quái vật kiên nhẫn bền bỉ dùng sức thổi nửa ngày, kết quả mỗi khi gần tắt cả ba lại ngoan cường đứng dậy.
Nó hoang mang hỏi trời hỏi đất, thầm nghĩ hay ông đây nhầm đối tượng?
Là dân bản xử chỉ có giác quan cảm nhận đất đai, nó cực kỳ có trách nhiệm quay đầu chạy xung quanh thị trấn tìm đối tượng đúng đắn.
Kết quả nó phát hiện mục tiêu thế mà lại ở trên cây bồ đề, mà nó lại không leo lên nổi, đành điên cuồng đập đầu vào phần gốc rễ.
Đương nhiên, Cao Dã đã nhân cơ hội chuồn từ sớm.
Tiếng chuông đồng leng keng leng keng không ngừng, lỗ tai Trương Dược Hoa gần như sắp bị điếc.
Tất nhiên con quái vật không hề buông tha, thế nào cũng phải nuốt anh ta xuống bụng mới bằng lòng về nhà tiêu hoá.
Mọi người trơ mắt nhìn Trương Dược Hoa trên cây kêu cứu, vừa sợ hãi vừa bất lực.
Tiếng gầm phẫn nộ của nó xuyên thấu trời xanh.
Cành cây bồ đề bị nó húc đổ hơn nửa, chuông đồng với lá cây rụng lả tả, lộn xộn chồng lên nhau.
Lăn lộn vài phút, Trương Dược Hoa không chống đỡ nổi rơi thẳng xuống dưới, bị con quái vật kéo lê về sào huyệt.
Thị trấn ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh mập – người chứng kiến từ đầu đến đuôi tỏ vẻ - sức chiến đấu của Vô Tràng quân hoàn toàn có thể dọa anh ta đái dầm liên tục!
Đợi bọn họ tỉnh táo lại, Dịch Thu Bạch mới phát hiện thiếu một người, lập tức hỏi: "Tiểu Phùng đâu?"
Ngô Nguyệt đáp: "Nãy tôi mới thấy ở đây mà nhỉ?"
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào cô, cô suốt ruột: "Tôi không nói dối đâu, nãy còn ở đây mà, tôi nhìn chằm chằm cậu ta suốt.
Chỉ mới phân tâm chút xíu thôi."
Cao Dã ngó Dịch Thu Bạch, hắn hiểu ý, hai người im lặng rút ra khỏi đội.
Bước chân hai người rất nhẹ, dường như đang sợ làm phiền tới thứ gì đó.
Mập mạp thấy bọn họ đi rồi, cũng nhanh chân đuổi kịp.
Ngô Nguyệt chạy lên, hỏi: "Sao thế?"
Cao Dã lập tức ra hiệu im lặng.
Bốn người ngừng thở, nhẹ nhàng tiến về cửa hàng nơi đặt thi thể Tiểu Ngũ.
Từng tiếng nhai nuốt rất nhẹ truyền tới, đó là âm thanh Dịch Thu Bạch rất quen thuộc.
Không ngoài dự đoán, Tiểu Phùng đang gặm thi thể Tiểu Ngũ.
Ngô Nguyệt bị tình cảnh trước mắt hù hết hồn, sai lầm hô lên.
Tiểu Phùng sợ hãi quay đầu, lông tơ mọi người lập tức dựng ngược.
Chỉ thấy miệng anh ta há to, bên trong chứa đầy mấy cái răng sắc nhọn.
Máu thịt trên cơ thể Tiểu Phùng khô quắt chỉ còn lại tấm da người nhợt nhạt bao bọc lấy bộ xương, cái bụng khổng lồ làm rách quần áo, người không giống người quỷ chả giống quỷ, rất đáng sợ.
Không có bất kỳ chút do dự nào, mọi người co giò bỏ chạy.
Tiểu Phùng...!à không, con quái vật không đuổi theo họ mà tiếp tục gặm nhấm xác chết trước mắt.
Sáng nay bị quấy rầy chưa gặm sạch sẽ, nó rất nhớ mong.
Mọi người không ai bình tĩnh nổi, vừa mới tiễn một con vào gốc cây Bồ Đề lại vớ thêm một con nữa xuất hiện, nhìn qua cực kỳ giống mấy con ở bãi tha ma ngày hôm qua.
Nội tâm mập mạp sụp đổ, nôn nóng nói: "Anh Dã anh mau lấy manh mối cho mọi người xem đi, tôi muốn rời khỏi đây, tôi thực sự không chịu nổi nữa!"
Cao Dã thuận theo đặt sách cổ xuống.
Bìa sách có ghi: Ullambana-sutra.
Nội tâm mập mạp càng suy sụp, buột miệng: "Tiên sư bố nhà chúng nó, đến nước này còn chơi tiếng Anh hả?"
Mọi người: "..."
Mập mạp: "Ai biết không?"
Ngô Nguyệt lắc đầu, Dịch Thu nhíu mày, cuối cùng tầm mắt ba người đều rơi xuống Cao Dã.
Gã nhìn một lúc rồi mới mở miệng: "Hình như là quyển..."
"Quyển gì?"
"Kinh thư."
Đầu mập mạp chợt nhảy số, gào lên: "Tôi biết rồi, bốn mươi hai chương kinh!"
Mọi người: "..."
Xem ra vị huynh đài đây đã đọc rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp!
Cao Dã mở sách cổ ra, Ngô Nguyệt và mập mạp vội vàng tiến lại gần.
Dịch Thu Bạch không góp vui mà cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.
Truyện Tiên Hiệp
May mắn thay chữ bên trong sách sách cổ là song ngữ Anh – Trung, mặc dù chỉ là dạng phồn thể, nhưng ít nhất có thể nhìn thấy chút chút.
Sách cổ kể lại một câu chuyện xưa.
Một trong mười đệ tử ưu tú của Thích Ca Mâu Ni – Mục Liên (Mục Kiền Liên) có mẹ là phu nhân Thanh Đề rơi vào Ngạ Quỷ* Đạo, ăn không đủ no.
Mục Liên dùng thần lực hoá ra đồ ăn đưa tới cho mẹ, nhưng mẹ ngài tham lam vô độ, vừa nhìn thấy đã vội vàng cắn nuốt, sợ bị những con quỷ đói khác tranh giành.
*Đạo đói khát.
Lòng tham lam khiến thức ăn tan thành than lửa, không thể nuốt xuống.
Mặc dù Mục Liên thần thông quảng đại nhưng lại không thể cứu mẹ, đau đớn không nguôi, vì vậy ngài đã tới hỏi Đức Phật, mong sư phụ chỉ dạy.
Đức Phật khuyên ngài làm việc thiện, nhờ sự hợp lực của chư tăng mười phương mới mong giải cứu được.
Vì thế vào ngày 15 tháng 7 Mục Liên lập Vu Lan Bồn, cung thỉnh chư tăng, sắm sửa lễ cúng.
Mẹ của ngài, phu nhân Thanh Đề vì thế mà có thể thoát cảnh khổ đày.
Đọc xong câu chuyện, suy nghĩ hỗn loạn của mọi người dần có manh mối, bắt đầu áp từ trong sách vào thế giới hiện tại.
Ngô Nguyệt bắt trọng điểm rất tốt, kích động: "Lúc trước anh Dã nói đây là quyển kinh thư, chắc chắn nó chính là kinh Vu Lan Bồn rồi!"
Mọi người gật đầu lộ vẻ tán đồng.
Ngô Nguyệt tiếp tục nói: "Nói vậy con quái vật dưới tán cây Bồ Đề chính là mẹ của Mục Liên."
Mập mạp: "Chắc thế, kinh thư nói mẹ Mục Liên không ăn được đồ ăn, con quái vật kia cũng vừa ăn vừa xé, vừa ăn vừa nhổ, thảo nào cứ gào mồm kêu đói."
Ngô Nguyệt tiếp tục suy đoán: "Các anh nghĩ đám quái vật ngoài bãi tha ma có phải quỷ đói không?"
Cao Dã: "Đúng, bao gồm cả cái con trong thị trấn."
Mập mạp: "Vậy người giấy có vai trò gì?"
Dịch Thu Bạch nhàn nhạt đáp: "Mười lăm tháng bảy là tết Trung Nguyên, cũng chính là tết Ma quỷ."
Lông tóc mập mạp dựng đứng.
Cao Dã rũ mi phân tích: "Kinh thư viết 15 tháng 7 Mục Liên mời chúng tăng siêu độ giúp mẹ ngài thoát khỏi khổ đầy, nói vậy nhiệm vụ của chúng ta chính là giải cứu con quái vật dưới gốc cây bồ đề, Vô Tràng quân."
Ngô Nguyệt ngộ ra, đột nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Mọi người: "..."
Bọn họ đến thế giới này mới có vài ngày, dùng toàn bộ thời gian đi tìm manh mối chứ đâu rảnh quan tâm?
Một dự cảm xấu nhảy lên trong lòng, cả đám anh nhìn tôi, tôi nhìn anh không biết nên bày biểu cảm gì cho thích hợp.
Cuối cùng, tố chất tâm lý của Dịch Thu Bạch vượt qua thử thách, bình tĩnh nói: "Đây là nhiệm vụ đầu tiên, tìm ngày."
Cao Dã chen vào: "Kinh Vu Lan Bồn đã có, sau khi xác định ngày tháng còn phải tìm tăng nhân."
Mọi người gật đầu.
Cao Dã lại nói tiếp: "Tôi sẽ giám sát Tiểu Phùng, người còn lại đi tìm quanh thị trấn, nhớ tuyệt đối không được bỏ sót dù là góc nhỏ nhất."
Bọn họ phân công nhau hành động.
Tuy bốn người đã lục tung thị trấn lên vài lần nhưng chỉ cần có hy vọng tìm được manh mối, ai nấy đều rất chăm chỉ.
Cơ mà lý tưởng tuyệt đẹp, hiện thực lại tàn khốc khó tin.
Trời sáng rất nhanh, quái vật Tiểu Phùng vẫn luôn không hành động đột nhiên phát động công kích với Cao Dã.
Nguyên nhân rất đơn giản, cái thi thể kia không thoả mãn nổi nó.
nát đầu quái vật, dùng phương pháp bạo lực nhất tiễn nó về quê cha đất mẹ.
Máu tươi bắn đầy tay.
Cao Dã chả để ý sạch sẽ, lạnh lùng nhìn quái vật ngã xuống đất.
Cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ thống khổ.
Thấy Tiểu Phùng im ru, Cao Dã buông lỏng cảnh giác, đang định đi hỏi đám mập mạp tìm được ngày chưa thì quái vật đột ngột khởi nghĩa, điên cuồng xông tới gặm cánh tay gã.
Cao Dã đau điếng đá thẳng vào bụng nó, sức lực ngàn cân bay cả ruột nó ra ngoài.
Nhưng đáng sợ ở chỗ dường như quái vật không cảm nhận được đau đớn, mồm miệng nhất quyết không chịu nhả Cao Dã.
Gã dùng sức giãy giụa, miếng thịt bị quái vật xé xuống, đau tới mức ứa mồ hôi lạnh.
Ngược lại quái vật nếm được mùi máu tanh, hoá thân thành con chó điên cuồng xông tới.
"Mập mạp!"
Nghe được tiếng gọi ầm ĩ, Dịch Thu Bạch, Mập mạp nhanh chân chạy tới, hai người bị tình hình trước mắt dọa sợ.
Đầu quái vật máu thịt nhầy nhụa, ruột non ruột già rơi đầy trên đất nhưng vẫn không quên cắn xé yết hầu Cao Dã.
Gã đàn ông nằm sấp hung bạo bóp cổ nó, máu tươi đầm đìa.
Mập mạp ngạc nhiên: "Vãi, nội tạng bay hết mà vẫn chưa chết à?"
Anh ta không nhịn được lùi về sau mấy bước, có vẻ đã bị hù bay hết hồn phách.
Dịch Thu Bạch im lặng, nhanh chóng xông tới đá bay con quái vật.
Cao Dã nhân cơ hội chạy thoát khỏi xiềng xích quấn người.
Đòi mạng hơn chính là sức nó vượt xa tưởng tượng của bọn họ, vẫn có thể tiếp tục chiến đấu!
Mày Dịch Thu Bạch nhăn chặt, đợi nó dán đến hung dữ cầm viên gạch tiếp đòn.
Chỉ nghe "bộp" một tiếng vang giòn, cổ quái vật lìa khỏi cổ, nó gục xuống dừng động đậy.
Cao Dã cố nén đau đớn, tốt bụng nhắc nhở: "Cẩn thận nó nhào lên."
Đột nhiên "cạch cạch" vài âm thanh rất nhỏ, đầu quái vật bắt đầu vặn véo có dấu hiệu hồi phục như cũ.
Dịch Thu Bạch lạnh lùng vác cục gạch chạy qua, lần nữa đập gãy cổ nó.
Quái vật tiếp tục phục hồi vài lần.
Dịch Thu Bạch lại đưa gạch lên đập...vài lần.
Quái vật: "..."
Mày đủ chưa hả thằng lìn?
Ý thức được tay người chơi trước mắt quá tàn nhẫn quá ác độc, con quái vật buông xuôi nằm liệt trên mắt đất giả chết.
Dịch Thu Bạch đá nó như đá bóng, nó vẫn không thèm nhúc nhích, thầm nghĩ "Ông mày đếch thèm chơi với loại cháu chắt bất hiếu như mày nữa!".
Sắc trời dần sáng, toàn thân Cao Dã đầy vết thương, cần băng bó kịp thời.
Đợi cả đám vây quanh gã, con quái vật lén lút bò đi, nhường chỗ cho cảnh tượng biến đổi.
Cảnh tay Cao Dã bắt đầu sưng mủ, mập mạp và Ngô Nguyệt vội vàng đi tìm quả bồ đề còn Dịch Thu Bạch kiếm trang giấy làm dao xẻo thịt thối.
Sau khi chuẩn bị đủ đồ, Cao Dã im lặng cởi áo sơ mi lộ ra cơ thể rắn chắc.
Ngô Nguyệt không nhịn được đánh giá kỹ càng, đường cong cơ bắp Cao Dã thực sự quá đẹp, điển hình của kiểu mặc đồ thì thon thả cởi đồ thì lưu manh.
Mập mạp đứng cạnh cô trêu chọc: "Lau nước miếng đi kìa, con gái con nứa."
Ngô Nguyệt xấu hổ trừng anh ta.
Dịch Thu Bạch kẹp hạt bồ đề vào mảnh giấy khoa tay múa chân lên vết thương của Cao Dã, nghiêm túc nhắc nhở: "Anh cố chịu đựng, tôi sẽ hành động nhanh."
Cao Dã nhìn hắn chằm chằm, bĩnh tĩnh "ừ" xem như đáp lại.
Dịch Thu Bạch cẩn thận rửa sạch miệng vết thương.
Dường như đối phương không cảm nhận được đau đớn, không rên không la, cực kỳ có phong thái đàn ông.
Cuộc tiểu phẫu diễn ra gần xong, Dịch Thu Bạch bị gã nhìn phát hãi, nhíu mày hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Trán Cao Dã phủ đầy mồ hôi lạnh, biểu cảm bình tĩnh trả lời như điều đương nhiên: "Rời sự chú ý."
Dịch Thu Bạch: "..."
Mập mạp: "..."
Ngô Nguyệt: "..."
Chả hiểu tại sao bọn họ ngửi ra mùi không bình thường!
Bầu không khí nhất thời hơi xấu hổ.
Có lẽ chỉ mình Dịch Thu Bạch mới cảm nhận được, đặc biệt là khi đầu ngón tay hắn chạm lên da thịt Cao Dã, nhiệt độ ấy...!hắn không tài nào chịu đựng nổi.
"Mập mạp anh tới thay đi, tôi váng đầu."
Dịch Thu Bạch miễn cưỡng đè tâm trạng quái dị xuống rồi đứng dậy, để lại mập mạp ngơ ngác trong gió.
Anh giai, anh mà váng đầu thì chắc tôi bị say xe quá!
Ngô Nguyệt xung phong xông lên tiền tuyến chăm sóc người bệnh.
Nhìn cánh tay Cao Dã thương mới chồng chất thương cũ thành một con bọ cạp xiêu vẹo, cô thầm cảm thán sẹo gì lẳng lơ chết đi được!
"Anh Dã, mấy vết sẹo của anh hình thành kiểu gì vậy?"
Cao Dã nhàn nhạt đáp: "Bị ngã."
Mắt Ngô Nguyệt trợn trắng, anh làm ơn hãy đầu tư một lời nói dối chan chứa tri thức có được hay không?!
Cao Dã gỡ nhẫn xuống ném cho mập mạp: "Cậu nhìn thử lửa trên đầu với vai tôi xem tắt chưa?"
Mập mạp híp mắt đưa nhẫn lên, giật mình, mặt mày xám ngoét đáp: "Mẹ ơi anh Dã, anh sống không quá đêm nay!"
Cao Dã: "..."
Hết chương 8
- --Kidoisme: Mình tham khảo "lễ Vu Lan" trên mạng và điều chỉnh cho đúng thiết lập truyện nhó..