Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ

chương 90: 90: ngoại truyện 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bé trai thứ hai được sinh ra trót lọt tại bệnh viện.

Nhóc con tên Thiệu Tân, khuôn mặt sắc sảo phong thái lành lạnh như bố, lớn hơn một chút càng giống bố hơn về cách nói chuyện, Thiệu Tân nói chuyện khó nghe thấy không vừa mắt là nói thẳng toẹt chẳng sợ một ai

Cũng vì điều này Châu Mãn Kì đã nhiều lần gọi cậu nhóc vào phòng giáo huấn, nhóc con khoanh tay nghe lời nhưng sang ngày hôm sau thì y như rằng chuyện đâu lại vào đó

Jessica hiện tại trở thành giáo viên tiếng anh giao lưu cấp bậc trẻ, hôm nay cô ta kiểm tra phần nói cho Mãn Như tiện thể hỏi thêm về gia đình cô bé suốt nhiều năm lằng lặng trôi qua

"Hi, Man Nhu" _Chào Mãn Như

"Hi"_Chào

" How many members are there in your family ?" _Gia đình con có bao nhiêu thành viên ?

"Four"_Bốn

Mãn Như nói tiếng anh rất yếu, cô bé trả lời Jessica cộc lốc từ đầu tới đuôi.

Jessica xoa bóp cổ cười gượng nhưng là con của "người từng thương" nên miễn cưỡng cho A-

"Who do you like the most in the family?"_Con thích ai nhất trong gia đình ?

" Mommy"_Mẹ

Jessica ngạc nhiên hỏi tiếp

"What about dad ?"_Còn bố thì sao ?

"Dad is a superhero"_Bố là siêu anh hùng

Giáo viên đang là thực tập sinh ngồi bên cạnh Jessica lén cười vì độ đáng yêu của Mãn Như, cô bé nói tiếng anh dở tệ nhưng Jessica vẫn phải kiên nhẫn nghe từng câu từng chữ

Ngập ngừng chốc lát Jessica hỏi :"Does your superhero have a weak point ?"_Siêu anh hùng của cháu có điểm yếu không ?

Mãn Như lém lỉnh đảo mắt qua lại trả lời :"Yes.

D weakness is fear of his wife"_Có.

Điểm yếu của bố là sợ vợ

"Hahaha, em xin lỗi em thực sự buồn cười lắm rồi" Thực tập sinh ngồi bên cạnh Jessica cười đến rớt nước mắt, tay ôm bụng

Jessica nghe xong cạn ngôn chẳng biết nên nói gì, nhìn vào tờ giấy kiểm tra đánh giá qua môn.

Cô ta thật sự từ bỏ Băng Thiệu Huy sau ngày anh rời đi hôm đó, quay trở lại với tư cách giáo viên biết chuyện anh yên bề gia thất chỉ cười xuề xòa không còn để tâm

Giờ đây Jessica cũng đã có bến đỗ cho riêng mình, cô ta cũng chẳng phải loại đứng núi này trông núi nọ.

Gặp mặt con gái lớn của hai người cảm thấy trong lòng chút vương vấn rồi gạt ra ngoài nhanh

Mãn Như ôm ba lô chạy ríu rít lên xe, Băng Thiệu Huy cùng Châu Mãn Kì đang ngồi bên trong đợi cô bé, nhóc con Thiệu Tân bị thu hút bởi những phím bấm trên xe, tay với với nhưng bị mẹ ôm lại

Thấy chị đi học về Thiệu Tân liền phàn nàn :"Chị dở tiếng anh tệ em nghĩ giáo viên cho điểm D là vừa á"

"Ranh con, nói chuyện cho đàng hoàng chị cậu A- đấy !!!!" Mãn Như biện minh như bà cụ non khiến Châu Mãn Kì ngồi phía trên cười khổ :"Ừm, thắt dây an toàn đi rồi về nhà nhé con"

Buổi tối gia đình đến nhà nội dùng bữa.

Diệp Mai Nhi có một bé trai vô cùng hiểu chuyện nhờ vào tài ăn nói của bố nên rất được lòng bà nội, Mãn Như và Thiệu Tân thì khác, hai cô cậu đều nói chuyện khó nuốt trôi

Nhiều khi ông bà nội muốn tâm sự hàn huyên với hai cháu nhỏ mà hai cháu nhỏ suốt ngày ra dáng người lớn làm họ ngán ngẩm bỏ sau.

Châu Mãn Kì không phục việc Mãn Như và Thiệu Tân bị "thất sủng" đổ hết tội lên đầu Băng Thiệu Huy.

Vì cách anh ăn nói quá sỗ sàng, con theo gen bố chẳng lường trước chuyện xảy ra ở thời điểm này

Mãn Ánh và gia đình Châu Ánh Vĩ cũng qua dùng bữa chung, do lâu lâu mới có dịp tụ họp đông đủ phu nhân Băng quá vui nên đã phun hết bí mật cất giấu sự cố hôm đó cho mọi người nghe

Nhưng mẹ chồng quên mất người bị hại là con dâu đang ngồi ăn, Châu Mãn Kì nuốt ực miếng thịt tạm bợ vào trong vờ giận dỗi :"Mẹ, sao mẹ lại bỏ thuốc bọn con chứ, cả mẹ Mãn Ánh nữa.

Hai người sao có thể vô tâm, có thể liều như vậy chứ !"

Mãn Ánh ôm Châu Dụ Khương hùng biện :"Chuyện rõ rành rành mà con gái mẹ lại ngốc nghếch không biết gì ư ?"

"Mẹ à, con tưởng Jessica bỏ thuốc đấy, anh ! Nói gì đi" Châu Mãn Kì bĩu môi xoay mặt sang Băng Thiệu Huy ngồi bên cạnh cần hỗ trợ

Băng Thiệu Huy nhìn mặt cũng biết hai chữ "sợ vợ" bèn nịnh nọt vô điều kiện :"Đúng, vợ nói lúc nào cũng đúng"

Ông chú Băng Lập ngồi yên còn cảm thấy nhột hơn ai hết, đến tầm tuổi cô đơn lạnh lẽo còn gặp phải cặp vợ chồng ba đứa con trai của anh chị lớn, ông nghiến răng chịu đựng :"Đừng có công khai quá, tôi đau ở tim đây này"

Cả nhà đồng thanh bật cười.

Khoảnh khắc ấy trông cực kì hạnh phúc, gia đình ấm cúng không xa hoa hay giàu sang chỉ cần một nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio