Giờ nghỉ, Tử Lâm đi ngang qua lớp Tuyết Nhi ( lớp hắn ở cuối hành lang, lớp cô ở gần cầu thang) thì thấy Thảo Mai (học cùng lớp hắn) ngồi trong đó cười nói gì đó. Hình như là chuyện về Tuyết Nhi. Vậy là hắn cứ đứng đó nghe cuộc trò chuyện. Đợi đến lúc không ai nói gì nữa hắn mới bước vào. Lạnh lùng hỏi
"Tuyết Nhi có đây không "
"Anh có vẻ quan tâm con nhỏ đó nhỉ "
Thảo Mai dở giọng mỉa mai nhưng hắn vẫn bình tĩnh
"không phải chuyện của em, có không "
" Em nghe nói hôm nay nó không đi học thì phải "
Trời ơi không phải cô ta đã thấy hắn trở Tuyết Nhi tới đây rồi vậy mà còn nói vậy. Nhưng cũng không ngờ Tử Lâm lại bỏ qua dễ như vậy.
"Ra là vậy "
Hắn nói rồi ra ngoài. Thấy vậy Thảo Mai cũng rất ngạc nhiên
"Anh không thấy lạ sao?"
Không quay đầu lại hắn nói bằng giọng lạnh nhạt
"Có gì lạ sao? Anh cũng chỉ tình cờ gặp cô ta sáng nay "
Đi thẳng ra ngoài hắn tìm một đứa học cùng Nhi
"Hôm nay Nhi không đi học sao?"
Anh chàng đó không may lại chính là người đã tẩm thuốc mê vào miếng vải và làm Nhi ngất.Thật không ngờ lại xấu số vậy. Tử Lâm còn chưa kịp làm gì anh ta đã run rẩy, ấp a ấp úng
" Tôi... tôi... Không biết... là Nhi hôm nay khôg đi học "
Hắn ban đầu đã có dự cảm chẳng lành gì. Thảo Mai hôm nay lại rảnh rỗi qua lớp khác bàn tán.Đó lại là về Tuyết Nhi mà lại còn nói chuyện với mấy nhỏ đầu đường xó chợ đó. Với lại rõ ràng sáng nay là hắn đưa cô tới trường, sao có thể không lên lớp được. Hắn quyết định dùng biện pháp mạnh một chút để làm rõ chân tướng của thắc mắc này. Túm cổ áo anh chàng, hắn ép sát anh ta vào tường, giọng nhẹ nhàng mà sắc lạnh
"Thật sự không biết?"
"Thật sự không biết!"
Anh chàng vừa trả lời xong thì lập tức ở cổ truyền tới cảm giác đau đớn
"Tôi nói... tôi nói! Khụ khụ..."
Hắn thả lỏng một chút, bắt đầu tăng âm lượng, ánh mắt cũng toả ra sát khí. Thật không ngờ điều hắn nghĩ lại có thể là sự thật
"NÓI"
"Thảo Mai bảo tôi làm... làm ngất Tuyết Nhi, sau đó... sau đó đã đưa cô ấy đi. Không rõ là đi đâu rồi, tôi... tôi chỉ biết vậy thôi"
"Thật?"
Hắn thả tay ra,quay hướng cầu thang. Nhưng vẫn chưa cất bước, có lẽ là muốn nghe câu trả lời
"Tất cả đều là thật"
Nghe xong hắn cũng không nán lại thêm giây nào, đi thẳng một mạch tới nhà xe. Thảo Mai năm nay hắn là người hiểu rõ nhất, chưa bao giờ cô có thái độ với hắn như lúc nãy. Hơn nữa lại có thể dở trò bắt cóc này, có khi cô còn chưa gặp qua Tuyết Nhi. Thật không thể không kinh ngạc. vậy là hắn quyết định đi tìm Tuyết Nhi
Anh chàng ban nãy đã khai hết rồi, cũng không dám để Thảo Mai biết. Ai ngờ, vừa về tới nơi đã bị Thảo Mai bắt gặp
"Đi đâu về vậy?"
"Đi... đi..."
Anh chàng chẳng biết nói sao, đã bị cô ta nói trúng tim đen
"Mày nói những gì?"
Rồi cô ta liếc đứa con gái sau lưng. Hai đứa nó hiểu ý liền đi lên tặng anh ta cái bạt tai. Nhưng mà nàng lại 'thủ hạ lưu tình' như vậy. Anh chàng may mắn được hưởng ân huệ của chúng nên cũng không đau lắm. Nhưng vẫn không chịu mở miệng.
"Bốp"
"Bốp"
Lần này, đích thân Thảo Mai ra tay, cô tát mạnh đến nỗi bên mặt bị tát của anh ta đỏ au, in nguyên ngón tay chằng chịt lên nhau. Khoé miệng chảy ra một dòng máu nhỏ
"Bốp"
Bên mặt còn lại in ngón tay xinh xắn nữa. Anh ta còn chưa kịp lau vết máu cũ thì máu lại xuất hiện nhiều hơn. Đưa tay lên lao máu, anh ta chống người đứng dậy. Nhưng chưa đứng vững thì đã bị Thảo Mai đá cho cú vào bụng. Để mặc anh chàng vật vã vì đau đớn ở đó, Thảo Mai quay gót về lớp.
Tử Lâm đi lòng vòng mấy chỗ vắng vẻ quanh trường mà vẫn không có gì khả nghi. Chợt nghĩ ra có thể là ở ngôi nhà hoang nào đó. Không hiếu sao lúc này hắn lại phẫn nộ với hành động này của Thảo Mai như vậy. Tuyết Nhi dù mới gặp lần đầu cũng thấy cô là một cô gái tốt. Hơn nữa từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy Thảo Mai đối xử với ai như vậy, lại có thể làm ra loại chuyện này. Lại còn thấy Thảo Mai giao du với cái thể loại hư hỏng như mấy nhỏ kia.
Thấy hay thì ủng hộ mình nhé mình mới viết chuyện còn nhiều sai xót mong mọi người thông cảm