Kết thúc tiết đầy khổ sở. Hai thanh niên trẻ trâu đứng ngoài hành lang lặng lẽ đi theo sau bà giáo. Tất nhiên, lúc đi từ tầng xuống tầng lại đầy suy nghĩ trong đầu. XIn được trích suy nghĩ của bạn trẻ như sau.
Vi Anh : " Bố cái bà, thật sự là ác độc vô lương tâm như thế hay sao? Trên lớp thì vẫn cười cười hiền hiền với mình, vậy mà phạm có một lỗi nhỏ như thế thì hiện nguyên hình. Đau khổ. Mà cái tên chất dẫm Thiên Thiên kia. chính mi là người đã đẩy ta vào hoàn cảnh đau khổ như thế này đây ! Để xem, sau quả này ta sẽ bơ mi như thế này,"
Vi Anh mang trong đầu mình đầu tâm sự suy nghĩ vô cùng phức tạp, tất nhiên thôi, học sinh ngoan bị oan ức mà lỵ, bị oan thì thế cũng không phải lạ. Tuy vậy, cái tên Thiên Thiên ở bên cạnh lại cư xử vô cùng thản nhiên, như kiểu "Cô muốn phạt thế nào thì phạt ấy"
Thiên Thiên :" Một cơ hội quá tốt, khà khà,..." Tiếp theo đó là hắn đang bày trong đầu mình ra một kế hoạch anh hùng cứu mĩ nhân vô cùng chi tiết. Còn về vấn đề thực hiện nó ra sao,còn phải đợi...
_________
Cô bước vào phòng giáo viên, ngồi xuống, đặt giáo án lên bàn.
Ngồi xuống, nhìn hai học sinh mới lớn trước mặt, một người cúi gằm mặt xuống đất tỏ vẻ có lỗi, một người ngẩng cao đầu nghênh ngang ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất. Hai con người này, từ trước là có nghe tin đồn hai con người này có sự rung động tuổi mới lớn rồi phát triển thành yêu đương, vì thành tích của hai đứa tốt và không có dấu hiệu đi xuống nên cô không có nói chuyện này cho cô chủ nhiệm lớp. Vai trò là giáo viên bộ môn Văn, cô cũng có trách nhiệm răn dạy học sinh của mình, vì vậy mới gọi xuống đây nói chuyện. Nhưng thực tình xuống đây rồi, nhìn biểu hiện hoàn toàn khác nhau của hai con người này mà có chút ngạc nhiên. Hai người đối nghịch nhau như thế này cũng có chuyện phát triển tình cảm được hay sao?
" Vi Anh, từ nay em hứa với cô sẽ không tái diễn hành động này lần nữa có được không?'
Vi Anh thực sự giờ phút này cô nói gì cũng nghe hết, chỉ cần chuyện này không đến tai bố mẹ là được.
"Dạ, em hứa thưa cô. Em xin lỗi vì hành động đã làm trên lớp."
Nghe đến đây mà lòng Thiên Thiên như nổi sóng,gì chứ, ngoan hiền quá ta. Cô giáo à, chớ đừng có tin, cô cứ về nhà mà xem, kiểu gì con vợ nhỏ nhà em nó cũng lộ nguyên hình cho coi. Đoạn đó hắn cười nhếch mép một cái, thế quái nào lại lọt vào mắt cô giáo...
Cô cười một cái, nham hiểm không khác nào Thiên Thiên, quay sang nhẹ nhàng nói Vi Anh.
"Em có thể về lớp được rồi.'
"Em cảm ơn cô, em lên lớp đây ạ!" - Vi Anh nói xong liền quay mặt đi lên lớp, Thiên Thiên thấy vậy cũng ngoan ngoãn đi theo vợ.
"Riêng Thiên Thiên ở lại cho cô nói chuyện."
Thiên Thiên hảo soái quay lại nhìn cô, ánh mắt khẽ nheo vào, cô vừa nói gì cơ, định tách em với vợ em ra sao? Hừ lạnh một tiếng, cho tay vào túi quần, ngồi xuống đối diện trước mặt cô.
Cô giáo định mở lời nói thẳng vào vấn đề mới nhận ra, Vi Anh vẫn còn đang đứng thần người ra trước cửa phòng giáo viên, vẻ mặt giống như không can tâm để hắn một mình vậy. (vợ bảo vệ chồng)
"Vi Anh, sao còn chưa đi?"
Vi Anh còn chưa kịp lên tiếng, đã bị tên nào đó nhảy vào mồm.
"Đó là hành động vợ không can tâm bỏ rơi chồng mình đó cô ạ!"
Chết mất!!! Vi Anh ngay giờ phút này muốn đâm đầu xuống đất ngay !
Hắn liệu có biết rằng trường vô cùng nghiêm khắc trong việc học sinh yêu đương hay không mà lại có thể nói tuột ra như thế?
"Em...."- Cô thực sự giờ phút này câm lặng ( nói đúng hơn là cô đang bối rối đó =))))
Vi Anh chuồn lẹ, quả này mà mặt dày đứng đây thêm tý nữa lại bị cô truy sát chết. Bỏ lại chồng.....
Cô giáo nhìn theo bóng dáng của Vi Anh, chắc chắn cô học trò ngoan đã đi rồi mới quay ra bàn chuyện với Thiên Thiên.
"Em có biết em đã có tội gì hay không?" - Vẫn là cô giáo mở lời trước.
Tất nhiên, với cái mặt lỳ lợm dày như cái thớt thế kia, đừng hòng bắt Thiên Thiên tự nhận lỗi của mình.
"Có lẽ là trêu Vi Anh nên bị cô điều vào đây.'
"Vụ đó tôi nghĩ tôi có thể bỏ qua cho em, bây giờ tôi cần tra cứu em một việc, em liệu có biết nhà trường chúng ta TUYỆT ĐỐI NGHIÊM CẤM chuyện yêu đương chứ?'
Hắn nâng khóe môi lên, cô rốt cuộc là muốn dẫn dắt chuyện này đi đến đâu,tôi đã sớm đoán được.
"Có biết một chút khi mới chuyển vào trường."
"Vậy sao? Nếu thầy hiệu trưởng biết việc học sinh nam mới chuyển vào trường đầu kì , cuối kì đã yêu đương thì sao đây?"
Thiên Thiên đứng dậy, cởi một cúc áo trên cùng, cúi thấp người xuống ngang với cô giáo.
"Trước nay vẫn là vậy, em được bố mẹ giáo dục mình là con trai thì phải tôn trọng người khác, đặc biệt là phụ nữ, vì vậy em cũng không dám thất lễ với cô. Em chỉ là muốn nói, ngôi trường cô đang giảng dạy thuộc hàng top trường có thành tích tốt, không phải có tiền là vào được, đặc biệt là học sinh vào đột ngột như em, vậy em hỏi cô, cô nghĩ em làm cách nào mà vào được đây?"Nói rồi đứng lên đi ra ngoài.
---------------------
Đến lúc Thiên Thiên quay trở lại lớp học, đã thấy Vi Anh an vị ở chỗ ngồi rồi, liền cười một cái tỏa nắng, rồi ngồi ngay vào chỗ ngồi. Vi Anh đợi Thiên Thiên ngồi xuống liền túm lấy tay áo.
"Sao? Cô vừa nói cái gì mà em không được ở đó?"
Thiên Thiên gạt tay Vi Anh ra, đeo lại cúc áo ở tay, chỉnh lại cổ áo, nói bình thản.
"Chỉ là gọi ở lại rồi giảng giải một ít về yêu đương học đường thôi, nhưng tệ là cô ấy chưa nói được gi thì đã bị chen vào mồm mất rồi."
Vi Anh thở phào.
"Cũng may không có gọi cho bố mẹ, bố mẹ em mà biết, chắc chết."
Thiên Thiên đang định nối tiếp câu chuyện thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền quay sang cười hỏi.
"Ố, sao đã nói chuyện bình thường rổi? Hết bơ anh rồi à?"
Vi Anh đớ người, ờ ha.
"Xì vậy thì không nói chuyện nữa là được rồi."
Thiên Thiên cười trừ.
"Thôi thôi anh đùa...'
-------------------------
Lại như thường ngày, Thiên Thiên đưa Vi Anh về tận nhà. Chỉ không hiểu là tại sao hôm nay hắn lại nổi hứng muốn ở lại. Vi Anh thực chất không quan tâm, đằng nào bố mẹ cô cũng bận bịu suốt ngày cũng có về nhà mấy đâu, với lại cô cũng đâu muốn xa hắn haha.
Thiên Thiên đi sau, cẩn thận khóa chốt cửa rồi theo Vi Anh đi vào nhà.
Bật đèn lên một cái, căn nhà đi vào một trạng thái khác hoàn toàn so với Thiên Thiên tưởng tượng ra, lần trước vào, căn nhà phải nói là cực kì bừa bộn, bây giờ lại sạch bong, gọn gàng. Thiên Thiên khoác tay lên vai của Vi Anh, hôn lên má một cái giống như tán thưởng cô vợ ngoan vậy.
"Em thật giỏi a bây giờ bớt bừa bộn đi rồi."
Vi Anh xì một tiếng, lúc cô đi thi được giải cao thì hắn không động viên hay khen ngợi lấy một câu, bây giờ gọn gàng một tý mà đã được đưa lên chín tầng mây.
"Cái này mà anh cũng khen được à?"
Thiên Thiên gãi đầu, cười cười.
"Thì em gọn gàng thế này, sau này cưới nhau về đỡ khổ."
Vi Anh không thèm để ý tên vô sỉ bên cạnh, đi thẳng vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Còn Thiên Thiên ở bên ngoài ngồi xem tivi. Thật giống đôi vợ chồng son quá đi...
Vi Anh từ trong nhà bếp vọng ra.
"Thiên Thiên, anh có mang theo quần áo không, nếu có thì đi tắm."
Thiên Thiên lôi một túi quần áo trong cặp sách ra, tất nhiên, trường hợp này hắn đã tính trước, sau đó đi thẳng vào nhà tắm.
Căn nhà bỗng chốc được tràn ngập bởi màu hồng.
-----------
Thiên Thiên tắm xong bước ra ngoài, phòng tắm cách bếp ăn một dãy, hắn không thay quần áo còn cố tình ra phòng bếp trêu Vi Anh trong tình trạng trên người chỉ độc có một cái khăn tắm.
Thiên Thiên bước ra, ôm Vi Anh từ phía sau, cô liền quay lại, ai hay lại bắt được cảnh tượng đẹp đẽ kia chứ...
Trên tóc hắn còn có vương vài giọt nước, bộ mặt đẹp trai hết sức, môi mỏng hồng hào, sống mũi cao thẳng dọc dừa, da trắng mịn màng, cơ bắp sáu múi cuồn cuộn trên người, thực sự không hề giống như học sinh cấp chút nào. So với các bạn con trai cùng trang lứa thì hắn có phần cao và nổi bật hơn.
Vi Anh tý thì xịt máu mũi, đẩy Thiên Thiên ra.
"Ra mau tên vô sỉ, trên người không mặc gì ngoài khăn tắm mà ra đây à?"
"Anh thích như thế" - Nói rồi ôm Vi Anh chặt hơn.
Vi Anh đỏ lựng mặt lên, tay chân luống cuống.
"Ra mau.."
Thiên Thiên cười hì hì, tạm buông vợ nhỏ ra, vuốt tóc ra đằng sau rồi đi vào phòng ngủ thay quần áo, để lại Vi Anh thẫn thở ngoài nhà bếp....
Máu hám trai lại nổi lên rồi......