Chap
Nguyên cả tuần nó bị kin nhốt trong nhà không cho đi đâu hết, vì lý do chân nó đang bị thương, nó cũng đành nghe theo, nó không muốn kin lo lắng nhiều.
Hôm nay nó chính thức được kin cho đi học lại, do chân nó đang bị thương nên kin cho tài xế chở nó đi.
Một chiếc BMW ngừng trước cổng trường, mọi học sinh tò mò không biết đó là ai, khi nó bước xuống thì, “oh, là công chúa băng, ơ nhưng sao chân lại bó bột”- một chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu mọi người.Người bên phe nó thì lo lắng, còn bên phe hắn thì cười thầm.
Tại lớp nó
Nó bước vào lớp một cách khó khăn vì nó đuổi vệ sĩ về rồi, nó không muốn ai đụng vào nó. thấy nó vậy ji chạy tới đỡ nó, nhưng bị nó xô ngã. Soo thấy vậy chạy lại đỡ ji và quát nó
“sao cậu lại xô ji hả, có lòng tốt giúp cậu mà cậu lại như vậy sao”
“tôi không có lên tiếng nhờ cô ta đỡ tôi”-nó liếc xéo ji
“cậu….”-soo bất lực với nó
“thôi, là do em tự nguyện mà, anh đừng nói nữa, chúng ta về chỗ thôi”-ji giải vây
Hắn nãy giờ vẫn quan sát nó từng li từng tí, hắn cũng lo cho nó lắm, hắn cũng đau khi nó bị thương, hắn muốn hỏi nó lý do bị thương, nhưng hắn không có can đảm.
Giờ ra chơi tại canteen trường
“chân mày bị sao vậy”-jun quan tâm hỏi nó
“lái moto bị té”-nó
“hiazzzzz, ai biểu lái moto chi không biết, vậy là cả tuần mày ở nhà dưỡng thương ah”-emma
“không phải, nói bị giam cầm mới đúng”-nó thở dài
“có anh trai quan tâm vậy mà, ah sao dạo này tao không thấy hell tới bar”-jun
“ổng đi công tác thay anh tao rồi”-nó
“vì mày mà tao không gặp được anh hell”-jun mơ mộng khi nhắc tới hell
“mơ mộng, mày nghĩ hell yêu mày, ngu si”-nó nghĩ
“ tiếp theo là môn thể dục phải không”-nó hỏi
“uhm, hỏi chi”-emma
“tao xuống phòng y tế ngủ đây, chân vậy học cũng không được”-nó
“làm như mày siêng học lắm không bằng”-jun mỉa mai
Thế là nó bỏ mặc jun với emma, nó lếch cái thân nó xuống phòng y tế, đánh một giấc cho khỏe.
Tiết học thể dục hôm nay lớp hắn sẽ học chung với lớp vip. Hôm nay sẽ là học bơi nên một số con nhỏ ổng ẹo đã diện ình một bikini thật quyến rũ để có thể lọt vào mắc hắn, hắn nhìn bọn mắt xanh mỏ đỏ đó là muốn ói rồi.
Reng…reng.. chuông báo hết giờ học bơi, học sinh hai lớp nhanh chóng vào thay đồ. Bỗng một học sinh la lên
“mình bị mất sợi dây chuyền rồi”- nữ sinh một
“cậu kiếm kĩ chưa”-nữ sinh hai
“mình nhớ là để trong ngăn này giờ sao không thấy nữa, hix hix đó là quà sinh nhật mà mẹ mình đã tặng ình, huhuhuh”-nữ sinh một vỡ òa.
“có chuyện gì vậy” thầy giáo
“thưa thầy bạn ây (chỉ cô bạn mấy đồ) bị mất sợi dây” nữ sinh
" thầy cho xét cặp từng bạn đi thầy" nam sinh
" đúng đó thầy" tất cả học sinh lên tiếng.
Vậy là theo yêu cầu của mọi người, thầy cho lớp trưởng và lớp phó của hai lớp kiểm tra chéo ( tránh trường hợp bao che cho thành viên lớp mình).
Sau một hồi kiểm tra, bỗng
" có phải là sợi này không" bạn lớp trưởng vip
" đúng rồi là nó, ở trong cặp ai vậy" cô bạn mất dây chuyền hỏi
" của cô ta (chỉ qua jun)” lớp trưởng vip
" không phải tôi lấy, tôi không biết, thật mà"- jun đứng như trời trồng khi lớp trưởng vip tìm thấy sợ dây chuyền trong cặp mình. Jun ra sức giải thích nhưng không ai tin cô.
" vậy sao nó lại trong cặp cậu" m.n đồng thanh
" đúng là, chắc cô ta tưởng có công chúa băng bảo vệ nên thích làm gì thì làm"
" chắc nhà nghèo quá nên sinh lòng tham"
Sau đó jun bị gọi lên phòng hiệu trưởng làm bản kiểm điểm và mời phụ huynh. Jun thật sự không biết ai đã hại mình. Cô sẽ không tha cho kẻ đó.
Tin jun ăn cắp đồ nhanh chống lan rộng ra khắp trường, jun đi đến đâu cũng bị nhìn bằng ánh mắt khinh thường, cùng với những lời sĩ vả. Ở góc khuất có người mỉn cười thỏa mãn " còn nhiều bất ngờ dành cho cô nữa đó, cô sẽ được tận hưởng tất cả"
Những ngày sau đó jun đi học đều bị các nữ sinh khác chặn đường mắn mỏ, xỉ nhục, rồi cả tạt nước, nén đồ ăn vào người. Emma và nó chỉ biết an ủi jun chứ không làm được gì. Dù nó là em ai đi chăng nữa cũng không cứu được jun. Trừ khi có bằng chứng jun không có lấy.
End chap