Chap hiểu lầm được gỡ bỏ
Nó đã nắm đó một tuần rồi, ngày nào ji, joon và soo thay phiên nhau tới chăm sóc nó, bà viện trưởng park cũng thường xuyên tới thăm nó. còn tại sao trong suốt thời gian qua không thấy bà hắn là do bà hắn đang công tác tại paris khoảng một tháng lận, chuyện của nó bà không hề biết gì.
Tại nhà hắn
“thưa cậu hai, tôi có chuyện muốn nói ạ”- người giúp việc
“có chuyện gì?”-hắn lạnh lùng làm người làm đó sợ sệt
“dạ, sợi dây chuyền này có phải của cậu không ạ”-người làm đó nói xong đưa sợi dây đó cho hắn.
Hắn nhìn thấy sợi dây thì giật mình “đó không phải là sợi dây mình bị mất sao, sao nó lại ở đây.”hắn nghĩ
“cô tìm thấy sợi dây này ở đâu”-hắn nhìn cô người làm hỏi. làm cho cô gái đó hơi rung
“dạ, dưới giường của cậu hai ạ, hồi nãy tôi đang dọn dẹp thì thấy nó ạ”-cô người hầu kép nép nói.
“được rồi cô đi làm việc của mình đi, ah kêu jun lên đây cho tôi”-hắn
“vâng, thưa cậu hai”-nói xong cô người hầu đi xuống gọi jun.
Một lát sau jun lên phòng hắn “cậu hai gọi em ạ”-jun
“chuyện của sun, có liên quan tới em không”- giọng hắn đanh lại
“ý…cậu hai là gì ạ, en không hiểu”-jun ấp úng lo sợ
“ta mong là em không liên quan, nếu ta điều tra được em có liên quan thì đừng trách ta không nể ông em là quản gia ở đây, còn nữa ta cấm tuyệt đối không được nói chuyện này với bà, không thì…. Hiểu rồi chứ”-hắn liếc xem biểu hiện của jun
“vâng, em biết rồi ạ”-jun
“ah, em biết sun nằm ở bệnh viện nảo không”-hắn
“dạ, bệnh viện seoul ạ”-jun.
“uhm, em ra ngoài đi”-hắn. sau khi jun ra khỏi phòng hắn day day thái dương tỏ vẻ mệt mỏi. “không biết cô ta sao rồi, có nặng không biết, sao soo, nó không nói gì vậy ta, mình phải điều tra mới được”hắn nói là làm. Hắn lôi dt ra
“alo, tôi, kim myung joo đây”-hắn
“ah, chào thiếu gia, thiếu gia gọi tôi có chuyện gì không”-BS lee (bs riêng của hắn và soo đang làm tại bệnh viện seoul
“tôi muốn hỏi tình hình bệnh của bệnh nhân lãnh hàn băng, t”-hắn
“ah, có phải cô bé mà thiếu gia myung soo đưa vào bệnh viện một tuần trước”-bs hỏi. ông không hiểu hai anh em nhà này sao lại lo lắng cho cô bé này. Rồi ông mỉm cười.
“uhm”-hắn
“cô bé đó bị khá nặng, giờ vẫn chưa tỉnh, tình hình không khả quan lắm”-bs buồn rầu nói. Còn bên hắn thì như sét đánh ngang tai. “Không khả quan sao” hắn nghĩ
“cụ thể”-hắn tự nhiên hắn lạnh giọng lại
“ah, chấn thương vùng đầu, do vật cứng đập vào,chân bị nứt, người còn nhiều vết thương khác”-bs
“uhm, được rồi, ông hãy nhớ chăm sóc cô ấy thật kĩ, nếu xảy ra chuyện gì thì chắc ông cũng biết chứ”-hắn nói cảnh cáo ông bác sĩ làm ổng toát mồ hôi hột.
“vâng, đó là trách nhiệm của tôi mà”bs vừa lau mô hồi vừa nói.
Xong hắn cúp máy hắn lai gọi cho ai đó
“…..”-người bên kia
“anh hãy cho người điều tra xem kẻ nào dán tờ rơi bản thông báo về việc của lãnh hàn băng và những ai đã tham gia vào đánh hội đồng lãnh hàn băng.”-hắn
“…………”người đầu dây bên kia
Hắn quyết định sẽ làm rõ chuyện ai đã làm việc này.
Còn phía jun, sau khi nghe hắn hỏi vậy thì đứng ngồi không yên, lỡ hắn điều tra ra được thì sao. jun cứ đi tới đi lui, quản gia kim thấy biểu hiện của đứa cháu gái mình thì hỏi
“con sao vậy có chuyện gì hả”-quản gia kim
“dạ…dạ không có gì đâu ông”-jun ấp úng.
”uhm, không có gì thì con vào làm việc của mình đi”-quản gia. Mặc dù là cháu của ông, nhưng ông luôn công tư phân minh. Nếu jun làm sai gì thì ông cũng phạt giống những người làm khác.
“vâng”-jun.
Tại bệnh viện
“Không biết khi nào sun tỉnh nữa”-ji
“sun sẽ tỉnh lại thôi, đừng quá lo, cậu ấy là đại tỉ lớp mình mà, cậu ấy phải tỉnh dậy để quản lí lớp mình chứ”-joon rầu rỉ nói.
“uhm, sẽ tỉnh dậy mà nên mấy đứa đừng lo lắng”-soo từ đâu suất hiện làm ji và joon như đứng tim.
“anh làm cái ji mà đứng sau lưng người ta mà lên tiếng làm hết hồn ah”-ji vừa vuốt ngực vừa nói
“anh đừng quên đây là bệnh viện đó”joon thêm vào.(sợ ma ý mà)
“hai đứa này, làm gì phản ứng mạnh dữ vậy”-soo
“chứ ai biểu vào mà không có một tiếng động gì hết, không giật mình mới lạ ak”-ji hét lên làm hai chàng phải bịt tai lại
Bỗng “ồn ào quá không cho ai nghỉ nghơi hết, đây là bệnh viện đó”-một giọng nói thều thào vang lên. Ba người họ hơi rùng mình quay lại nơi phát ra giọng nói. Omg sun nhà ta đã tỉnh. Thật ra sun tỉnh lại khoảng ’ trước rồi, nhưng muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng nghỉ không được vì ba người họ quá ồn ào. Sun đành phải lên tiếng.
“sun, sun tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ nhanh lên”-joon hối thúc
“bác sĩ, bác sĩ ,bác sĩ đâu”-soo vừa chạy vừa hét, các bác sĩ lật đật chạy vào.
Sau một hồi kiểm tra “chúng mừng các cô cậu, sức khỏe cô bé hồi phục rồi, chỉ cần nghỉ ngơi , ăn uống đầy đủ sẽ bình phục nhanh chóng thôi”bác sĩ vui vẻ nói
“vậy khi nào được suất viện ạ”-sun yếu ớt nói
“khoảng hai tuần nữa”-bs
“hả, hai tuần sao”-nó muốn hét lên nhưng hét không nổi.
“có chuyện gì sao, sun”-soo hỏi
“việc học thì sao, đã nghỉ một tuần rồi”-nó ủ rũ nói
“lo gì, khi nào ra viện tôi/tớ/ sẽ kèm cho cậu”-soo và joon đồng thanh, sau cái đồng thanh đó là cái nhìn triều mến chứ đầy tia điện của hai người dành cho nhau(joon và soo)
“thôi con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, sức khỏe trên hết mà”-bs cười
“vâng”-nó.
“Thôi cậu nghỉ ngơi đi, tớ với ji về tối bọn tớ sẽ đến”-joon
“uhm, hai cậu về đi”-nó
“ah, thôi tôi cũng về đây, mà cậu ăn gì không, tối tôi đem vô cho”-soo
“uhm, gì cũng được, nhưng không ăn cháo đâu nha”-nó dặn dò
“ bệnh không ăn cháo, chứ ăn gì”-soo nheo mắt nhìn nó
“không thích”-nó nói xong nằm xuống ngủ tiếp. soo, chỉ biết lắc đầu nhìn nó.
Nó mới vừa nhắm mắt định ngủ thì nghe tiếng mở cửa, nó tưởng soo, ji hay joon quên đồ nên quay lại lấy, nó cũng không mở mắt, mà cứ nhắm như vậy.
Còn hắn sau khi vào phòng bệnh của nó, thấy nó nằm đó hắn có chút đau trong tim.
“sun, tôi xin lỗi, là lỗi do tôi, từ nhỏ tới giờ cô là người con gái đầu tiên tôi nói lời xin lỗi, nên cô phải cảm thấy vinh dự”-hắn
“vinh dự con khỉ, do ai mà tôi ra nông nổi này, hiazz, xem coi hắn nói gì nữa”-nó nghĩ
“tôi thật sự hồ đổ khi chưa làm rõ mọi chuyện đã nghi là cô lấy sợi dây đó, tôi đã kiếm ra nó rồi, thật ra là do tôi làm rơi nó dưới giường, tôi xin lỗi”-hắn cứ cầm tay nó mà nói. “cái tên này, giám đổ hô mình lấy sao, hừ, tôi mà lành lại sẽ cho anh sống không bằng chết” nó nghĩ
“nến cô tỉnh lại, tôi sẽ làm theo mọi yêu cầu của cô”-hắn
“bất kể điều gì sao”-nó nói gian gian
“uhm, mọi điều”-hắn “mà khoang ai vừa nói vậy, không lẽ”-hắn nghĩ, tự nhiên hắn cảm thấy lành lạnh sau gáy, hắn nuốt nước bọt, nhìn lên. Hắn như muốn té ghế, nó tỉnh queo ah.
“cô…cô không phải đang hôn mê sao”-hắn ấp úng.
“đúng, hôn mê, mới tỉnh cách đây khoảng một tiếng”-nó gật gù nói
“vậy. những lời hồi nãy cô nghe hết”-hắn rung rẩy nói, mặt đỏ như cà chua(vì ngượng)
“uhm, nghe hết, nhớ giữ lời, còn giờ thả tay tôi ra được rồi”-nó nói xong nhìn xuống tay mình, hắn vẫn còn đang nắm tay nó.
“ông bs chết tiệt, dám nói cô ta tình hình không khả quan giờ tỉnh như gì vậy”-hắn nghĩ
Nó thấy hắn không để ý lời mình nói liền đánh vào đầu hắn một cái, hắn trợn mắt nhìn nó, còn nó vẫn thản nhiên, chỉ vào cái tay mình đang bị hắn nắm chặt, hắn giật mình liền rút tay hắn ra khỏi tay nó. xong nó phán câu làm hắn càng ngượng hơn
“dê xòm, lợi dụng”-nó
“tôi đã nhận lỗi rồi, nên cô sau khi hồi phục thì hãy trở về nhà lại đi, mắc công bà về không thấy cô thì sẽ có chuyện lớn đó, giờ tôi về đây”-hắn lấy lại hình tượng của mình, rồi hai tay đút túi quần đi về.
“ah khoang, điều đầu tiên tôi muốn anh làm là hãy sưu tầm toàn bô những album của nu’est và super junior từ lúc debut tời giờ cho tôi, nhớ phải đủ đó, giờ thì anh có thể về, không tiễn”-nó cười đểu nhìn hắn.
Hắn tức lắm nhưng lỡ hứa rồi, quân tử nhất ngôn mà. Nói rồi phải làm được. kệ chiều cô ta những ngày này, sau này hành hạ cô ta lại lo gì. Rồi hắn cười, một nụ cười thật sự kể từ lúc baba hắn mất.