Mọi vật mọi việc dường như đã dừng lại từ bao giờ. Những cơn gió đem theo hơi lạnh của mùa đông ở Pháp cứ vô tư vui vẻ chạy đùa, va đập vào những ô cửa kính. Nó cất lời, phá tan sự yên tĩnh
.Tuyết dày lên rồi mày ạ!_Nó đặt tay lên ô của sổ lạnh giá, lòng chợt man mác buồn. Nó đang buồn, buồn gì, dường như Nó cũng không biết nữa. Nó cứ đứng đó, ánh mắt buồn nhìn xa xăm xuống gốc cây cổ thụ lớn ở góc sân...Có một dòng suy nghĩ chợt vụt qua thật nhanh trong đầu nó. Nhanh đến nỗi nó không thể nhận ra điều đó là gì.
.Mày khóc à_Nhỏ ngừng bấm, ngước lên nhìn Nó. Bờ vai nhỏ bé của nó đang run lên bần bật. Không phải do lạnh mà là do Nó đang kiềm chế tiếng nấc nghẹn đây cổ họng.
Trời dần đi vào đêm, màn đêm ở Pháp thật đẹp. Đẹp theo nét của sự giá lạnh. Có chút gì đó gọi là lãng mạn và cũng có một chút gì đó hoang vu kì bí....
: am, Paris
~~>