.Mẹ..._Nó tỉnh dậy sau một giấc mơ dài
.Hân hân con tỉnh rồi._Mẹ Nó vội chạy lại gọi ba Nó dậy
.Con có thấy khó chịu ở đâu không_
.Dạ không_
.Con muốn uống nước_
.Đây để mẹ đút cho con_Mẹ nó mớn cho Nó từng thìa nước. Nhìn đứa con gái bé bỏng đang ngồi trước mặt đầu quấn gạc tay chân đầy vết trầy xước mà lòng bà nhói lên từng cơn, nước mắt lại đua nhau tuôn xuống.
.Con tỉnh là may mắn lắm rồi, em đừng khóc nữa, để anh đi kêu bác sĩ đến kiểm tra cho nó_Ba Nó đưa tay nựng má Nó cười hiền rồi đi ra ngoài. Nhìn ông vậy thôi nhưng trong lòng ông đau lắm, ông đau như chính bản thân ông bị vậy. Đứa con gái ông yêu thương nhất vừa trải qua một cuộc phẫu thuật sinh tử, vừa phải chiến đấu với từ thần để giành lấy sự sống. Ông cảm ơn ông trời, vì ông trời đã không bỏ rơi Nó, vì ông trời đã cho Nó sức mạnh để vượt qua và trở về với vợ chồng ông.
~~~
.Cháu bé đang hồi phục rất tốt, chỉ cần theo dõi vài ngày nữa là bé có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi_Bác sĩ
.Dạ cảm ơn bác sĩ_Ba mẹ Nó cúi đầu tỏ vê biết ơn người đã giúp con gái mình
.Không có gì đâu anh chị, đây là trách nhiệm và bổn phận của tôi mà. Tôi chỉ làm những gì trong phạm vi mình cõ thể làm thôi_
.Thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm _Ba Nó nắm lấy tay bác sĩ nghẹn ngào.
~||~
Nghe tin nó gặp tai nạn, Hắn tức tốc bay từ Mĩ về để thăm Nó. Đứng trước cửa phòng bệnh Hắn cứ loay hoay mãi
.Cậu chủ có vào không ạ_Ông quản gia nói nhỏ
.Dạ cháu..._Hắn gãi đầu, Hắn rất muốn chạy vào trong để hỏi thăm Nó nhưng Hắn sợ Hắn sợ Nó còn giận Hắn, không muốn gặp Hắn.
Cạch Cánh cửa mở ra
.Quốc sao cháu lại ở đây_Mẹ Nó ngạc nhiên
.Dạ cháu..._
.Cháu vào đi_Bà cười hiền rồi dắt Hắn vào trong thăm Nó. Nó nhìn Hắn một lượt, liếc mắt nhìn ông quản gia đứng phía sau rồi quay qua mẹ Nó
.Em còn đau không_Hắn
.Đây là ai vậy mẹ_
Câu hỏi của Nó khiến cho tất cả mọi người trong phòng ngỡ ngàng
.Đây là anh Quốc con không nhận ra sao_Mẹ Nó gặng hỏi
.Con biết cậu ấy sao_Nó nhìn Hắn nheo mắt.
Ba Nó vội chạy đi gọi bác sĩ, mẹ Nó ngỡ ngàng còn Hắn im lặng đứng nhìn Nó, ánh mắt rưng rưng như sắp khóc
•Phòng riêng•
.Sau khi kiểm tra tổng quát và hiện trạng của bé thì có lẽ bé Hân bị mất trí nhớ có chọn lọc. Có Nghĩa là có chuyện gì đó đã xảy ra giữa bé Hân với cậu bé kia cho nên khi gặp một cú sốc chấn thương cả bề ngoài và tâm lý thì não bộ của cô bé đã mất đi một phần kí ức đã trải qua đó_
.Nó có nhớ lại được không_Mẹ Nó vẻ mặt biến sắc quay qua nhìn ba Nó
.Tuỳ trường hợp, có nhiều trường hợp sau một thời gian bệnh nhân sẽ nhớ lại nhưng cũng có trường hợp bệnh nhân quên đi phần kí ức đó hoàn toàn_
.Có cách nào giúp nó nhớ lại phần kí ức đã quên không_Ba Nó
.Việc này...trước hết ta phải kiểm tra xem ngoài cậu bé ấy thì Hân có quên ai hay quên điều gì nữa không_
~~~
•Ngày hôm sau•
.Hân con xem cái này rồi nói coi đây là ai nhé_Mẹ Nó cầm lấy sấp ảnh đặt trước mặt Nó
.Đây là ba, mẹ, con, ông nội, bà nội,v.v_Nó nói đúng tất cả nhưng khi đến tấm hình của Hắn
.Còn đây là cậu ấy_Nó ngước lên chỉ vào cậu bé đang đứng đây đuôi giường. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí thật im ắng đến lạ
.Con thật sự không biết đây là ai_Ông Tâm hỏi. Nó trầm tư suy nghĩ rồi lắc đầu
.Con ráng suy nghĩ kĩ lại đi, anh ấy hay cùng chơi với con, cùng con đi ra công viên chơi, anh ấy còn tặng con con thỏ bông nữa, con có nhớ không_Bà Tâm nhẹ nhàng kể lại những gì Nó và Hắn đã trải qua, nhưng không hiệu quả. Nó càng suy nghĩ thì lại cảm thấy đau đầu
.Có lẽ chỉ còn cách cho bé tiếp xúc lại từ đầu với những nơi hai bé thường tới, những việc hai bé thường làm và cần thời gian. Bé có chiệu chứng đau đầu khi cố nhớ chứng tỏ là não bộ của bé không muốn nhớ lại, chúng ta chỉ còn biết chờ và mong kì tích thôi_
Mọi người đều im lặng nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn Nó và Hắn
.Tôi xin phép đi trước_ Bác sĩ cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.
Hắn vẫn đứng đó nhìn Nó, không nói bất cứ một câu nào. Đột nhiên Hắn chạy lại dựt lấy con thỏ bông trên tay Nó dục xuống đất làm Nó oà khóc
.Nín đi nín đi con_Mẹ Nó vội chạy lại dỗ Nó.
Nó khóc anh cũng khóc
.Mẹ đuổi...hức...đuổi cậu ta đi, cậu ta xấu lắm cậu ta ném đồ chơi của con...oa... oa..._Nó khóc ngày một lớn.
Hắn cũng khóc lớn theo rồi bỏ chạy ra ngoài
.Quốc con chạy đi đâu vậy_Ông Tâm đuổi theo sau
.hức...em ấy...em ấy không còn muốn chơi với con nữa, em ấy...hức quên mất con rồi_
.Con đừng khóc, là con trai thì không nên yêu đuối. Con yên tâm đi rồi con bé cũng sẽ nhớ ra con thôi. Lúc này em có bệnh nên tạm quên con thôi_Ông Tâm ôn tồn dỗ dành Hắn
.Ông chắc chứ_Hắn thôi khóc, đưa cặp mắt ngấn ngước nhìn ông
.Ông chắc chắn với con_Ông xoa đầu hắn
Hắn lấy tay lau nước mắt rồi ôm lấy ông Tâm
.Cậu chủ chúng ta phải ra sân bay thôi_Quản gia
.Dạ con biết rồi_Hắn nhìn ông Tâm cười tươi rồi đi lại phía phòng bệnh nhìn Nó một cái rồi quay ra xe
•Mong em mau hết bệnh và nhớ ra anh nhé•
~~~
Sau năm Hắn trở về Việt Nam tiếp quản vị trí chủ tịch của chi nhánh tập đoàn LIW thay ông nội. (Một hãng thời trang có tiếng trong và ngoài nước)
Và Hắn đã gặp lại Nó ở buổi phỏng vấn nhân viên cho bộ phận thiết kế. Thường thì phỏng vấn nhân viên thì không cần đến tay chủ tịch, nhưng vì Nó nên Hắn đích thân ra mặt phỏng vấn.
.Chào cô, cô hãy giới thiệu bản thân đi_Hắn nhìn Nó mà tim đập loạn nhịp
•Em chưa nhớ ra anh sao• Hắn chau mày
. Dạ_Nó cúi chào
.Tôi tên Phạm Hoàng Bảo Hân t vừa mới rốt nghiệp đại học với chuyên ngành thiết kế thời trang_
.Tại sao cô muốn nộp đơn vào công ty chúng tôi_Trưởng Bộ phận thiết kế lật hồ sơ của Nó
.Dạ bởi vì tập đoàn LIW là một tập đoàn mạnh về thời trang, luôn đi đầu và có nhiều sản phẩm thời trang rất được ưa chuộng. Chứng tỏ là đội ngũ thiết kế có rất nhiều người tài. Và tôi từ nhỏ đã rất đam mê thời trang nên tôi cũng muốn một ngày nào đó thiết kế của tôi cũng sẽ được công nhận_
Mọi người đều gật đầu hài lòng sau khi xem xong bản thảo thiết kế, đơn xin việc và câu trả lời phỏng vấn của Nó.
.Được rồi, buổi phỏng vấn của cô đã xong, cô có thể về và chờ mail của chúng tôi_Trưởng phòng nhân sự
.Dạ cảm ơn mọi người_Nó cúi chào rồi bước ra ngoài thở phào nhẹ nhõm
Hắn không nói gì, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Nó dần mất dạng
•Em thật sự quên anh sao•