Nghe thấy lời tỏ tình đáng yêu của cậu, cô thấy lòng mình ấm áp hẳn lên. Cảm giác khuôn mặt đang nóng cho cô biết chắc hiện giờ mặt mình đang rất đỏ! Đỏ hơn cả ông mặt trời nữa đấy haha:))
- Em cho tôi biết câu trả lời được chứ?
Cậu nói, giọng nói có phần hơi sợ sệt, sợ vì cô sẽ từ chối, từ chối tình cảm mà cậu đã dành cho cô sâu đậm như thế.
- Em...
Cô cố ý kéo dài, thích thú quan sát điệu bộ đang kìm nén nổi sợ, cơn tức giận vì cô đang đùa giỡn.
- Em..uhm...em...ừ thì..em đồng ý..
Một câu ngắn gọn ba chữ thôi, mà cô lại cố tình kéo dài thành bảy tám chữ. Chủ yếu cũng để cho cậu nếm mùi vì đã cho cô đợi lâu vậy thôi?
Còn nhân vật kia thì sao nào? Đứng cmn hình rồi chứ sao nữa:v Quá bất ngờ luôn ấy chứ, cậu cứ tưởng cô sẽ từ chối và cậu sẽ phải đơn phương nhìn cô hạnh phúc chứ.
Cậu hạnh phúc đến nổi nhảy cẩng lên và ôm cô vào lòng. Thì thầm tai cô 'Anh yêu em', nhiêu thì quá đủ rồi. Anh chẳng thể hét lên với cả thế giới được.
Chỉ có thể ôm cô vào lòng, đặt lên đôi môi mềm mại kia một nụ hôn nhẹ nhàng, cậu không dám hôn nhìu, cau sợ mình lại mất kiểm soát trước cô mất hois.
Bầu trời giờ cũng đã ngã sang màu cam dịu, mặt trời từ từ thu ánh nắng lẩn vào ngọn núi. Ánh sáng như có như không chíu rọi vào đôi tình nhân đang ôm lấy nhau. Một đôi trai tài gái sắc, trai anh tuấn, mang nét đẹp kiểu thư sinh, còn cô gái mang một phong cách dịu nhẹ, không ai sánh bằng. Hai người quả thật là một bức tranh tuyệt hảo, cảnh hoàng hồn đẹp thế cũng chỉ có thể làm nền mà thôi.
___________________
Còn về phần những người kia? Họ chả care mấy về việc họ di đâu làm gì, với họ, việc tiêu hao nhiều calo cho chuyến chạy trốn fan là một cực hình hơn hết.
Tất nhiên, tiêu calo thì phải ăn uống cho lại sức rồi. Các cậu nghĩ họ đi đâu? Nhà hàng sao? Hay những chỗ sang trọng nào khác? Không không, dù họ là con cưng của các tập đoàn nhất nhì thế giới, nhưng việc ăn ở nơi sang trọng với họ không thích hợp. Họ thích ăn ở những nơi bình thường, ngon và tiêu chí quan trọng là sạch sẽ.
Sỡ dĩ không ăn ở nơi sang trọng vì lí do này. Tạm thời sẽ quay về hồi ức
=> Hồi ức
Chuyện là vậy, vào một ngày đepj trời trăng thanh gió mát, cả bọn quyết định kéo nhau đến nhà hàng mới mơr gần đây, vì nghe nói đi đông sẽ được giảm giá, kêu trên món sẽ free. Ham ăn tiếc của là thói quen của tụi nó, nên việc chọn nơi này là tiêu chí đầu tiên.
Cả bọn hào hứng xúng xính trong các bộ váy hàng hiệu, chạy con xe đắt tiền tới chỗ này chuẩn bị thưởng cho mình bữa ăn thật hoành tráng.
Bên trong, nhỏ nhưng trang trí khá ấm áp, bọn nó cũng nghĩ đồ ăn chắc sẽ rất ngon đây!!
Nhìn thực đơn phong phú trước mắt, đứa nào cũng hào hứng gọi món ăn. Toàn những cái tên phong phú độc đáo, ai cũng nghĩ đồ ăn cũng chả thua kém.
Tầm p sau, các món được dọn lên hết, cả nhóm hào hứng ăn thử này kia, tấm tắc khen. Cho đến khi, ở món nó kêu vừa tìm ra được một cây kim bị gãy bên trong..Món lẩu của nhỏ, cũng tìm thấy những đông vật khác thường ở trỏng ==' Cả bọn nhìn nhau, mặt đứa nào cung tái mét ôm bụng, nó lạnh lùng thế mà cũng sợ nguy hại đến bao tử của mình..Hắn, anh vội tìm trong những món còn lại, món nào cũng tìm được , vật thể lạ bên trong. Cả bọn ba chân bốn cẳng đặt xấp tiền trên bàn ròii chạy nhang tới bệnh viện thành phố, kết quả, tối đó, phòng đặc biệt của bệnh viện đã bị các vị con cưng chiếm hết chả còn chỗ trống.
Chuyện là vậy đấy, thế từ đó nó đã ghi thù, sai người hết phá rồi tới thu mua nhà hàng hay có lúc còn lén cho chuột gián bò vào nhà hàng nữa.
Lảm nhảm đủ rồi! Bây giờ quay lại chuyện chính nào:v
Như bình thường, việc gọi món vẫn để nó chọn. Nhưng hôm nay hình như tâm trạng nó chả tốt tẹo nào, ngược lại còn rất xấu nữa, mặt lạnh te như sắp giết ai vậy.
- Phương Nhi..uhm tớ chọn món ngakk?
Màn đấu mắt tiếp diễn được gần p thì trách nhiệm lại thuộc về nhỏ. Chị ấy đành phải lấy gan nhỏ so gan hùm, lớn mất lên tiếng, dũng cảm một lần.
- Ừ
Rất lâu sau đó, một tiếng không đầu không cuối vang lên rồi im phăng phắc. Cả bọn thầm chảy mồ hôi hột, ai chọc nó vậy không biết nữa, biết chắc thằng đó giờ này quy y về tổ tiên bà nó rồi.
- Cô ơi, cho cháu dĩa sò lông nướng, ốc móng tay xào rau muốn, nghêu hấp xã, cái trứng xào me, cua rang me, ghẹ nướng. Lấy thêm cho cháu dĩa cá viên, bò viên, tôm viên, hoàng thánh và thêm ly trà sữa nữa. Con cảm ơn!!
Nhỏ gọi một lèo, gương mặt hí ha hí hửng như được kẹo. Lúc này, nó mới chậm rãi lên tiếng trong khi mắt vẫn chăm chăm vào chiếc iphone plus.
- Không gọi món chính?
Cả đám bất ngơ, cứ tưởng nó bị điếc tạm thời nên chả nghe chứ=))
Nhỏ cười trừ, quắc mắt về phía hắn và anh, hàm ý nói rằng: 'Còn không mau gọi món, muốn đi tây thiên hết cả đám? '
- Cô ơi, cho cháu tô phở thập cẩm, phần bít tế phần chín, thêm dĩa khoai tây ạ.
Hắn thì tất nhiên sẽ không gọi, nên chỉ còn anh đảm nhận nhiệm vụ này thôi.
Có lẽ mọi người đều thắc mắc, chúng nó đi ăn ở đâu đúng khong? Đây là quán 'Mây', quán ăn ruột của tụi nó từ khi về Việt Nam. Ở đây ăn gì cũng có, giá hạt dẻ lại sạch sẽ.
Về việc ăn ở đây thì tất nhiên tụi nó cũng phải ăn vận bình thường như bao người. Duy chỉ có nét đẹp là chẳng thể giấu.
Nó chọn cho mình một chiếc áo lệch vai đen mỏng kết hợp với quần short đen theo kiểu giấu quần, chân mai đôi converes đen, tóc bạch kim được buộc cao lên gọn gàng. Còn nhỏ thì vẫn phong cách giống con trai như thường, yếm đen quânf kết hợp với áo trắng trơn và đôi nike. Cậu và hăn chả khác gì mấy, vẫn phong cách cũ nhưng đẹp.
Chẳng bao lâu, các món được dọn lên đầy đủ. Nhóm tụi nó lại lao vào ăn như chết đói ngàn năm vậy, ăn bù lại vì mình đã thiếu calo như thế.
Đang ăn thì...
'RẦMMM'