Anh liền lấy trong vali..một thứ rồi ném vào người cô...đó là.....tờ báo!!! Diệp Lan vội vàng cúi xuống cầm lên, hàng chữ to đùng hiện ra khiến cô vội giật mình "BỐ VỪA MẤT, CON GÁI CỦA TẬP ĐOÀN HẠ THỊ ĐÃ VUI VẺ CẶP VỚI ĐẠI GIA"... Cô lúc này chỉ muốn giải thích cho anh rõ mọi chuyện nhưng Tử Kỳ không nghe cô nói, anh lạnh lùng to tiếng với cô:
- Từ này tôi mong tôi và cô không còn quan hệ gì nữa! Thứ nhất..cô đã phản bội tôi.Thứ hai....tôi đã có người yêu rồi, cô ấy tốt chứ không bao giờ như cô!_ Tử Kỳ vừa nói vừa kéo cô gái từ phía sau vào, tay cầm tay vô cùng tình tứ...
Diệp Lan bàng hoàng, sao cô lại không phát hiện ra có sự xuất hiện của cô gái đó... Chính cô còn không tin vào điều này...Làm ơn ai đó hãy nói nó chỉ là một giấc mơ đi, được không? Diệp Lan vẫn cứ đứng bất động tại đó, nước mắt cứ rơi..Khuôn mặt cô không có sự mếu máo nào thay vào đó sự ngạc nhiên, đau khổ....Lúc này..chính cô cảm nhận được rằng...cả thế giới đang quay lưng lại với cô!!!
Mọi chuyện đều đã được thu vào tầm mắt Lục Khánh Phong. Thật trùng hợp vì hôm nay anh cũng phải đến đón đứa em gái độc nhất. Tưởng rằng chỉ là đến đón em thôi nhưng không ngờ xem được màn kịch hay. Khi kịch sắp kết thúc.. anh liền nói với đứa em gái của mình:
- Tuyết Nhi về thôi!!!
Anh đang định quay đầu đi thì nhỏ gàn lại:
- Khoan...
-Có chuyện gì sao?_Anh ngạc nhiên hỏi.
Nhỏ liền sắn tay áo lên, mặc hầm hầm, mắt nhìn về phía Tử Kỳ:
- Để em dậy cho anh ta một bài học...
Tuyết Nhi đang định đi đến chỗ Tử Kỳ thì đã bị Lục Khánh Phong ngăn cản..:
- Tuyết Nhi...mau về thôi!_ Hắn nghiêm giọng
- Nhưng mà...
Không để Tuyết Nhi nói hết Lục Khánh Phong đã kéo nhỏ đi... Chuẩn bị đi hắn liền nhếch miệng nhìn về phía cô, lúc này thì hắn đã hiểu lí do mà hôm nay Diệp Lan dậy sớm là gì.. Cùng lúc đó, Tử Kỳ cũng kéo cái cô gái kia đi... Cô ta không ngại ngần mà va vào Diệp Lan...Một cú va đủ để Diệp Lan chống đỡ..nhưng cô đã ngã..Cái ngã đó không phải do cú va quá mạnh mà...do quá nhiều yếu tố tác động đến cô..Cô ngã vì trái tim đã nản, ngã vì tình yêu đã vỡ như bong bóng mong manh, ngã vì hình ảnh anh lướt qua cô cùng cô gái khác....Ngã vì...kiệt sức khi yêu...! Cô cảm nhận được cái lạnh lẽo của nền nhà đang truyền đến cơ thể, tuyết rơi mỗi lúc một dày..nó khiến Diệp Lan bơ vơ, lạc lõng...Cả người cô run lên bần bật, tiếng khóc nấc lên của cô càng ngày càng nhỏ dần nhưng chất chứa trong đó là bao nhiêu nỗi lòng, nỗi niềm bi ai khi yêu một người... Cô muốn giải thích nhưng.. miệng lại không cất lên lời..Cái bóng dáng của Tử Kỳ cầm tay cô gái kia đi thật hạnh phúc, nó như một vết dao đăng cắm sau trong tim Diệp Lan...Cô.. vẫn còn không tin được chuyện gì đang xảy ra nơi đây..
Mọi người đi qua cô, có người đứng lại nhìn cô, chỉ trỏ.. Dùng cái ánh mắt thương hại, soi moi.... Lúc này chính cô cảm thấy mình đáng thương hơn bao giờ hết.. và cô chợt nhớ đến...ba..!
Hôm nay t/g bận quá ạ!!! Đăng vội viết vội...Mn nhớ ủng hộ mình nhaaa...