y còn
Bác sĩ Trương nói xong thở dài rồi vỗ vai cô như an ủi, sau đó ông cùng mấy bác sĩ kia bước ra ngoài trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng. Cô khuôn mặt nhợt nhạt vẫn đứng như trời trồng, cô vẫn chưa hiểu tại sao ông không muốn điều trị? phải chăng ông không muốn ở cùng cô? hay ông có khúc mắc gì? cô rất muốn biết điều đó, ánh mắt liền di chuyển sang chiếc giường mà người ba yêu quý của cô đang nằm. cô lặng lẽ bước tới rồi quỳ xuống, Hạ Đông Dân đưa bàn tay yếu ớt của mình để nắm lấy tay cô, cô vội ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt lên và cầm lấy tay ông. đôi tay lạnh lẽ của ng sắp ra đi khiến cô nước mắt giàn dụa. cô nắm chặt lấy tay ông và kêu:
- Ba...
ông cười như không cười rồi dùng nốt sức còn lại để dặn dò con gái:
- Ba xin lỗi con, ba không thể ở bên con nữa rồi. Ba phải đi tìm mẹ con đây. Khi ba không có ở trên đời này nữa thì con phải sống sao cho thật tốt, được mọi người nể trọng, cố gắng duy trì sự nghiệp của dòng họ Hạ nha con.
Cô chợt giật mình, đây chẳng phải câu nói mà tháng qua ngày nào cô cũng nói sao. Thì ra ông biết sớm có ngày này. Cô chợt nghẹn ngào gật đầu rồi nói:
- Vâng vâng con hứa với ba mà, con hứa với ba mà...
- Chắc con cũng biết chuyện ta không điều trị hóa chất rồi đúng ko?
- Vâng con biết rồi mà, tại sao ba lại ko điều trị, ba không thương con sao? baba ghét con sao?- cô nói ngập tràn sự thống khổ
- Không, con gái đừng nghĩ thế, ta không điều trị vì ta không muốn khổ cho con thôi, ta không muốn làm gánh nặng của con với lại ta tuổi cao sức yếu sống được bao lâu nữa, ta cũng muốn xuống gặp mẹ của con rồi- ông giải thích
- Ba đừng nói thế mà- cô nói mà nước mắt cứ như mưa tuôn xuống vậy
- trước khi chết ta có ước nguyện lớn nhất đời ta, ta muốn con làm việc đó. con có đồng ý giúp ta ko?- ông
- được con làm đc mà, việc gì con cũng làm, cho dù lên rừng xuống biển con cũng làm mà ba- Cô nói cách nhanh chóng
- con gái ngoan - ông vuốt đầu đầu cô và cố gắng rút tờ giấy dưới gối ra đưa cho cô
Diệp Lan đọc xong mà tái mặt, cô hốt hoảng nói lên:
- GIẤY BÁN THÂN
- đúng thế, con hãy kí vào đó đi. rồi đưa cho Lục Khánh Phong. Nếu như con kí vào thì con sẽ là người của ngài ấy, - Hạ Đông Dân
Lục Khánh Phong, đây chẳng phải người mà cả thế giới ai cũng biết đến sao? Hắn đang nắm giữ % cổ phiếu của chính phủ, đặc biệt hơn nữa hắn ông trùm mafia khét tiếng toàn cầu. hắn có tập đoàn Lục Nam dẫn đầu thế giới. hiện tập đoàn của cô đang muốn hợp tác với tập đoàn của hắn mà, Thế nhưng tại sao ba cô lại muốn.. cô bán thân cho hắn chứ? Cô có nên đồng ý việc ý ko đây? Nếu như cô kí vào tờ giấy này đồng nghĩa với việc cô mất quyền tự do, làm sao như thế được chứ? không thể nào. Cô nhìn qua lượt thấy bản hợp đồng hết hiệu lực sau năm nữa. Như thế có nghĩa là cô sẽ mất quyền tự do trong năm sao? Ko được cô không thể kí bản hợp đồng này... thế nhưng đó là nguyện ước của ba cô. Cô tin chắc rằng ba cô chỉ muốn tốt cho cô thôi mà. nhưg cô ko thể làm thể được
- Con có làm được việc này không?- ông nói trong sự hấp hối
- con... con- cô ấp úng
- Ta biết con ng mất quyền tự do trong năm là ko thể. Nhưg ta van xin con hãy kí vào bản hợp đồng này được ko? Con kí vào rồi thì tập đoàn Hạ Hồi sẽ có Lục Khánh Phong chống lưng. Và biết đâu con... có thể tìm được tình yêu của mình...- ông nói như van xin cô vậy
Tình yêu của mình sao? Không cô không thể là kẻ phản bội được. cả đời này cô chỉ yêu có mình ng ấy thôi. Sẽ không có ai khác thay thế được anh ấy đâu. nhưng nhìn bộ dạng yếu ớt của ông lúc này xem thật tội nghiệp mà. trong phút giây đó tự nhiên cô cảm thấy thật có lỗi với ông, cả đời của cô ông ng thân duy nhất,, ông cũng là ng nuôi nấng dạy dỗ cô, cho cô tất cả tình thương thương vậy mà bây giờ chỉ có mỗi bản hợp đồng nhỏ cũng như là nguyện ước cuối đời của ông mà cô không làm được, cô đang phân vân không biết mình sẽ quyết định như thế nào thì chiếc máy đo nhịp tim bỗng nhiên kêu tít tít như báo hiệu nhịp tim của ông đã quá thật rồi, trong phút giây vội vã. cô đã cầm bút và kí tên vào đó....
Hạ Đông Dân thở dài mãn nguyện, ông dùng chút sức cuối của mình đưa tay lên lau nước mắt cho cô và nói hấp hối:
- Ba cảm ơn con, ba thật có lỗi với con, mong con tha... thứ- nói xong cánh tay đang lau nước mắt cho cô rơi xuống cách nhẹ nhàng, chiếc máy đo nhịp tim cứ kêu tít.. tít như nỗi lòng của cô đang kêu gào vì chuyện gì đó.
Cô cầm chặt cánh tay của ông khóc òa và hét lên:
- Ba.... ba ba đừng bỏ con mà, ba ơi....
mong m.n đọc và ủng hộ. cho mình ý kiến nha! cảm mơn ạ