Nghĩ đến điều đó Diệp Lan run sợ chạy nhanh hơn nữa, cô không hề biết đi đâu chi biết năm chặt tay Lục Khánh Phong và chạy theo anh...Đột nhiên, bịch...Cô đâm sầm vào anh, Diệp Lan ngỡ người, sao lại không chạy nữa vậy, tên đằng sau còn đang đuổi mà...cô thấy Lục Khánh Phong như đang tìm kiếm cái gì đó, đợt nhiên cô nhìn về phía trước. Diệp Lan giật mình! Đằng trước hết đường đi rồi. Đó là một cái vực. Vậy có lẽ nào....
Cô hoảng hốt khi thấy tên áo đen xuất hiện chứ không phải tên như lúc đầu.... súng chĩa vào Lục Khánh Phong, một giọng nói đầy đắc thắng vang lên, một người đàn ông đã trung tuổi từ phía sau tiến lại, tên áo đen vẫn sẵn hướng súng:
-Ngài Lục! Không ngờ lần cuối gặp ngài lại ở trong hoàn cảnh như này!
Lục Khánh Phong cười nhếch miệng, anh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Tưởng ai hóa ra là chủ tịch Phủ..Tôi không ngờ ông thích chơi trò này!
-Ngài Lục,trò chơi này tôi thắng rồi! Tôi liệu có quá vinh dự khi được tiễn ngài kết thúc trò chơi này không?
Lục Khánh Phong nắm thật chặt lấy tay Diệp Lan,anh biết cô đang sợ:
-Trò chơi này...chưa kết thúc đâu!
Anh nói xong nhanh chóng kéo Diệp Lan nhảy xuống vực, cô hoảng loạn không ngờ Lục Khánh Phong lại chọn điều này.Khi cô và anh nhảy xuống trong sự ngỡ ngàng của Phủ Thất Ngưng, nhưng tên áo đen đằng sau đã nhanh chóng nổ súng..Tiếc là chậm hơn Lục Khánh Phong một bước....
Diệp Lan bị kéo xuống liền kinh hãi tột cùng,cô nắm chặt tay Lục Khánh Phong,còn hắn ôm cô vào ngực như muốn bảo vệ cô,Lục Khánh Phong ghé vào tai Diệp Lan nói nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn, đó chỉ là một cuộc đối thoại rất mong manh, Lục Khánh Phong nói:
-Đừng sợ, có tôi ở đấy!
-Tôi và anh sẽ...chết ở đấy đúng không?_Diệp Lan hơi run
-Không, tôi hứa với cô, chúng ta sẽ không chết ở đây!
-Tôi hứa với em...Nếu chúng ta thoát khỏi đây! Tôi sẽ để em làm người phụ nữ đời đời kiếp kiếp này bên tôi
Đó là câu nói cuối cùng mà Diệp Lan nghe thấy trước khi cô và anh có thể nói là đến gặp tử thần, ngay lúc này cái khao khát muốn làm người phụ nữ bên Lục Khánh Phong chỗi dậy, khao khát được sống của cô lại mãnh liệt hơn...
Lục Khánh Phong ôm chặt Diệp Lan, phải! Anh sẽ bảo vệ cô! Chẳng biết từ khi nào...anh lại cần cô đến vậy. Anh sẽ không để cô rời xa anh nửa bước đâu...
---------------------Tình yêu là thứ khiến con người ta điên cuồng-----------------
-Diệp Lan!Diệp Lan_Lục Khánh Phong gọi cô
Diệp Lan từ từ hồi tỉnh,nhìn thấy anh, cô vội vàng:
-Lục Khánh Phong!Đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây?
Một màu đen của màn đêm bao trùm lấy con người...Lục Khánh Phong đỡ cô dậy. Chính anh cũng thật sự không biết đây là đâu? Vì sao lại ở nơi này...
-Tôi khát nước!
-Cố chịu đựng một chút! Tôi sẽ tìm nước về cho em
Lục Khánh Phong cứ mò mẫm mãi trong bóng tối,anh không biết mình đang ở phương nào? Tất cả phủ một màu đen...Khi quay đâu nhìn lại, anh không còn thấy Diệp Lan nữa? Chưa bao giờ sự hoảng loạn lại xuất hiện trong Lục Khánh Phong như lúc này?Anh nhìn thấy một hình bóng lẻ lỏi đang nằm ở rất xa,càng lúc càng xa nơi anh, càng lúc càng khuất tầm nhìn của anh!
Lẽ nào...anh và cô đang ở ranh giới giữa..sự sống và cái chết!
Không!
Anh không thể chết,anh sẽ đấu tranh với tử thần để cướp cô lại, dù có chết anh cũng phải cùng Diệp Lan đến gặp tử thần...
Khôngg...!