Yêu là chấp nhận, là cho phép người khác làm tổn thương bản thân là ôm kỳ vọng là bằng lòng đặt hạnh phúc của bản thân vào tay người khác
..............................
Ông ta lắc đầu lên tiếng:
-Mọi người đừng quá lo lắng,tiểu thư Diệp Lan chỉ là do bị hoảng loạn và cơ thể gặp va đập mạnh ảnh hưởng đến những bộ phận bên trong cơ thể...Và...đôi chân của cô ấy.Do chân bị đập mạnh xuống và do di chứng của một lần va đập hoặc bị tổn thương nào đó nên mạch máu ở chân gần như vỡ, khả năng hoại tự rất cao..Nhưng mọi người đừng lo chúng tôi đã phẫu thuật và chỉ cần an tâm tĩnh đương thì sẽ ổn thôi...
Cô Lý,Tuyết Nhi nghe vậy vô cùng lo sợ, nhưng an tâm khi nghe ông bác sĩ nói đã phẫu thuật và chỉ cần tĩnh dưỡng tốt...
ông bác sĩ nói thêm:
-Hiện tại thi mọi người chua thể vào thăm bệnh nhân,tiểu thư vẫn đang hôn mê..
Nói xong ông bác sĩ rời đi...
Lúc này Dung Thi Vân mới càng lo lắng khi chưa thấy con mình ra!Đúng lúc đó, Mẫn Như từ đâu đến cũng tỏ ra rất hấp tấp...Nhìn thấy Dung Thi Vân ả ta càng làm ra vẻ mình đang rất lo lắng, Ả ta nói:
-Bác! Con chào bác...Anh Phong rồi sao bác! COn lo lắm, nhận được tin con vội chạy đến đây ngay!
Dung Thi Vân lắc đầu đầy lo lắng:
-Nó vẫn đang phẫu thuật, đã hơn tiếng rồi mà chưa thấy bác sĩ ra...
-Bác đừng lo, anh Phong sẽ không sao đâu_Ả ta ra vẻ an ủi Dung Thi Vân
Tuyết Nhi thấy mặt cô ta từ xa đã không thấy thiện cảm,đưa con mắt lườm ả một cái.Mẫn Như cũng nhận ra được điều này chỉ phía sau Dung Thi Vân nhếch miệng cười cô...Tuyết Nhi tức giận nói đầy vẻ khinh thường, cô rất bâng quơ:
-Gia đình người ta có chuyện, sao người ngoài lại xen vào thế?
Dung Thi Vân hiểu ý liền có chút giận với Tuyết Nhi:
-Tuyết Nhi! Không được nói vậy,Mẫn Như đã lo lắng tới đây con còn không cảm ơn sao?
-"Lo lắng"!?Con không thích mang sợ lo lắng giả tạo tới đây!
-Tuyết Nhi...Chị không biết có làm gì em không nhưng chị thực sự rất lo lắng cho anh Phong!_Ả Mẫn Như yếu ớt nói.
-Không làm...._Tuyết Nhi đang chuẩn bị tức giận quát lên, thì Dung Thi Vân chen vào
-Tuyết Nhi!_Bà nói với giọng đầy nghiêm khắc
Tuyết Nhi khẽ hứ lên một tiếng, mặt đầy căm hơn nhìn vẻ mặt đắng thắng của Mẫn Như. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở,Bà Dung Thi Vân lo lắng hỏi:
-Bác sĩ sao rồi?
-Bà đừng lo lắng, chúng tôi đã phẫu thuật cho ngài Lục nhưng...do tai nạn này quá nặng ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của ngài Lục,ngài Lục bị nặng hơn tiểu thư Diệp Lan rất nhiều nên biến chứng có lẽ sẽ khó mà lường chúng tôi sẽ cố gắng điều chị cho ngài Lục tốt nhất_Ông bác sĩ thành thật nói
-Vậy giờ chúng tôi vào thăm được chưa?_Mẫn Như từ đâu sốt sắng nói
-Bây giờ thì chưa được vào, bệnh nhân vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê,có lẽ khoảng - ngày mới phục hồi,cái này chúng tôi chưa thể khẳng định được vì còn phụ thuộc vào sức khỏe của bệnh nhân!_ Ông bác sĩ
Nói xong ông ta cùng y tá đi nơi khác, Dung Thi Vân thở hắt,Tuyết Nhi thấy mẹ như vậy cũng không an tâm nói với bà:
-Bây giờ tình hình của anh cũng đã biết được rồi,giờ mẹ mau về nhà nghỉ ngơi đi, con sẽ ở đây!
-Không cần đâu, để chị ở đây cũng được_Mẫn Như liền vội lời
-Cảm ơn! chúng tôi không thích làm phiền người lạ!_Tuyết Nhi không kiêng nể mà bác bỏ thành ý của Mẫn Như
Lập tức mặt ả đen lại, cô ta rất tức nhưng không thể làm gì được, chữ thẹn:
-Bác à? Thôi vậy, để Tuyết Nhi ở đây con đưa bác về...
Dung Thi Ân chần chừ một lúc cuối cùng cũng gật đầu,Tuyết Nhi hả dạ vô cùng định tiếp tục làm cho cô ta một vố nữa thì cô Lý đã can nhỏ lại, đành để Mẫn Như đưa mẹ nhỏ về..