Chiếc xe dừng lại một căn biệt thự rộng lớn vô cùng, Diệp Lan bước xuống xe liền ngước nhìn, cô nghĩ nếu nơi nay không xay biệt thự chắc chắn xe làm trang trại, rộng lớn như vậy mà. Nhìn căn biệt thự rộng lớn Diệp Lan không khỏi nhíu mày, biệt thự gì mà toàn màu đen vậy? Nếu Lục Khánh Phong là chủ nơi này thì chắc chắn ý tưởng một màu đen chủ đạo này là ý tưởng của hắn, nó mang cho người nhìn chẳng chút thiện cảm nào, cộng thêm nơi này Diệp Lan luôn cảm giác rất lạnh lẽo, âm u…Khiến người khác bước vào phải rét run lên. Diệp Lan đi theo Lục Khánh Phong vào, cô hơi run cố đi gần Lục Khánh Phong hơn, bàn tay vô tình nắm chặt lại viền áo. Chiếc cửa to lớn mở ra, bên trong có hàng trăm người đang xếp hàng rất nghiêm túc, ai nấy cũng rất lạnh lùng, không hề có một tiếng động nào phát ra, họ đứng tạo ra khoảng trống dài từ cửa lên đến một chiếc ghế thiết kế khá sang trọng, uy nghiêm. Lục Khánh Phong kéo tay cô từ khoảng trống đó đi lên, mỗi bước hắn đi có hàng trăm người đó đang ngước nhìn, Diệp Lan cảm thấy hắn như hoàng thượng còn mấy người kia là các quan thần như bộ phim cổ xưa của trung quôc vậy. Uy nghiêm có, sang trọng có chỉ thiếu nơi này có cảm giác âm u đến giết người.
Lục Khánh Phong vừa ngồi xuống liền kéo cô ngồi lên đùi hắn, trước bao nhiêu con mắt mà hắn làm điều này không thấy ngượng sao? Đột nhiên hắn mang giọng điệu âm lãnh ra lệnh:
-Dương Dịch!
Dương Dịch hiểu ý ra lệnh cho đám thuộc hạ bên dưới:
-Mang hắn vào!
Diệp Lan nhận ra Dương Dịch sao hắn lại ở đây? Cô thực sự muốn hỏi Dương Dịch nơi này là nơi nào nhưng thật sự không dám.
Đột nhiên hai tên áo đen đưa đến một tên trên người đầy máu me đến trước Lục Khánh Phong, Diệp Lan lúc này sự run rẩy càng lộ rõ ra. Lục Khánh Phong ghé vào tai Diệp Lan nói nhỏ:
-em biết tên bên dưới là ai không?
Cô vội lắc đầu, hắn liền nói tiếp:
- Là…
-Là….người đã tặng trên người Tử Kỳ viên đạn!
Diệp Lan liền sững người, cô ngước nhìn tên bên dưới, hắn đang quỳ mặt cúi thấp nên nhìn không rõ, cả người máu dính đầy. Lục Khánh Phong đưa trước mặt Diệp Lan khẩu súng, hắn nhỏ giọng nhưng thật nặng nề:
-Hắn là người đã cướp đi mạng sống của Tử Kỳ. Em..có đủ can đảm trả lại viên đạn ấy thay cho Tử Kỳ không?
Diệp Lan hơi hoảng, ý tứ của Lục KhánhPhong rất rõ ràng, hắn muốn cô dùng khẩu súng này để giết chết tên kia.Diệp Lan chẳng hiểu vì sao sự run rẩy đã được thay thế cho sự tức giận, cô đứng dậy, từ từ bước xuống chỗ tên đó,Lục Khánh Phong cũng không ngăn cản. mỗi bước đi của Diệp Lanmang theo sự căm hờn đến tột cùng, đứng trước tên đó, cô liền vung tay cho tên đó một cái tát, Diệp Lan như không kiểm soát được bản thân liền nắm cổ áo tên đó kéo lên, cô điên cuồng hét:
-Anh chính là tên khốn kiếp! Anh mau nói cho tôi biết vì sao anh làm như vậy?vì sao?
Thấy hắn im lặng cô lại tiếp tục:
-Anh mau nói đi chứ?Vì sao anh lại làm vậy? Mau nói cho tôi biết
Tên đó ngước nhìn Diệp Lan, có vẻ hắn đã kiệt sức, nhưng khuôn mặt luôn tỏ ra sự cố chấp, vì tất cả mọi người đều rất im lặng nên giọng nói của hắn tuy nhỏ nhưng tất cả đều nghe rất rõ:
-Là…có người đã sai tôi giết hắn?
Diệp Lan nghe được câu trả lời thì tiếp tục nắm chặt cổ áo hắn và giọng có chút gằn lên:
-Là ai?
Thấy tên chưa có ý định nói, Diệp Lan thật sự không đủ kiên nhẫn:
-Nói mau. Ai là người đã sai anh giết Tử Kỳ?
Hắn ngập ngừng: