Lục Khánh Phong liền gật đầu, Dung Thi Vân lần này tức giận đã hiện lên mặt:
-Không được! Con nghĩ cô ta xứng với con sao?
-Tại sao cô ấy lại không xứng?
-Cô ta có gì? Cô ta bám lấy con không phải vì tiền của con sao? Tập đoàn Hạ Thị nhà cô ta giờ chả phải đều là của Lục Nam ta sao? Cô ta chả còn gì cả, ngay cả sự sạch sẽ của bản thân cũng không còn!
Diệp Lan nghe vậy cảm giác đau đớn vô cùng, cô không chịu nổi mà phải đứng dậy xin phép ra ngoài. Đứng bên ngoài có thể nghe thấy Lục Khánh Phong và Dung Thi Vân đang lớn tiếng. Một lúc sau anh liền đi ra chỗ Diệp Lan, đưa cô vào trong xe trở về biệt thự.
Trên đường đi, Lục Khánh Phong liềm ôm cô vào, anh nhẹ nhàng nói:
-Mẹ anh nói có gì sai đừng để trong lòng.
Diệp Lan cười nhẹ lắc đầu.Ánh mắt cô hương về phía xa xăm, trong lòng phức tạp khó nói.
Ngày hôm sau
Bước vào trong Vape (là quán café ấy) Diệp Lan đã thấy Dung Thi Vân từ phía xa. Sáng hôm nay khi Lục Khánh Phong đã đến công ty Diệp Lan nhận được điện thoại là một số lạ là của Dung Thi Vân, bà hiện cô ra Vape có chuyện muốn nói.
Diệp Lan đến nơi bà ta đang ngồi, nhẹ giọng chào:
-Con chào bác!
-Ngồi đi!
Dung Thi Vân liền tiếp tục lên tiếng:
-Tôi không có nhiều thời gian nên và luôn vấn đề chính.
Diệp Lan hiểu rõ bà hẹn cô tới đây về vấn đề gì, cô cũng chỉ gật đầu.
Dung Thi Vân từ đầu đến cuối đều giữ thái độ lạnh nhạt để nói chuyện:
-Chắc cô cũng hiểu rõ tôi hẹn cô ra đây là có ý gì. Tôi muốn…cô rời xa con tôi ra. Nếu cô thiếu tiền tôi cho tiền, nếu cô thiếu đàn ông…tôi sẽ cho cô! Chỉ cần xa Khánh Phong ra tôi sẽ đáp ứng mọi thứ cô cần! Cô làm được chứ?
Không nhanh không chậm Dung Thi Vân nói một cách rõ ràng. Bà ta chỉ muốn cô rời Lục Khánh Phong mà không ngại chà đạp lên lòng tự tôn của cô. Diệp Lan im lặng hồi lâu mới lên tiếng, giọng cô có chút kiên quyết có chút yếu đuối:
-Thưa bác! Bác bảo con làm gì cũng được nhưng…rời xa anh Phong con không thể làm được!
Con…
Chưa để cô nói hết câu, bà ta đã để cộp tiền lên bàn, để qua phía Diệp Lan, thật sự chẳng biết bao nhiêu nhưng nó rất nhiều, bà ta nói;
-Như này đã làm được chưa?
Diệp Lan thật sự chẳng thể nào trả lời được, để bên hắn cô phải đổi mọi thứ cả lòng tự trọng của mình vậy thì giờ còn gì nữa mà không bất chấp tất cả để bên hắn:
-Con yêu anh Phong không phải vì tiền, con đến bên anh ấy bằng tình cảm. Mong bác chấp nhận!
-Như vậy nghĩ là cô không buông tha con tôi ấy gì!_Dung Thi Vân lần này tức giận tột độ
Diệp Lan kiên quyết lắc đầu.
Bà ta thấy vậy liền gật gật đầu:
-Được! Rượu mời không uống cô lại muốn uống rượu phạt. Để xem cô làm được gì!
Nói xong bà ta đứng dậy quay đi.
Diệp Lan thấy bà đi hướng mắt ra nơi xa xăm, giọt nước mắt cứ lăn dài. Để bên Lục Khánh Phong cô đánh đổi tất cả bình yên. Cầm ví định rời đi thì thấy trên bàn vẫn còn tập tiền mà Dung Thi Vân để lại. Diệp Lan cầm liền đuổi theo bà.Cô nhất định không lấy đồng tiền nào từ Dung Thi Vân. Đi theo hướng bà vừa đi, cuối cùng cũng nhìn thấy bà ta đang đứng bên đường nghe điện thoại, cô đi tới thì đột nhiên một chiếc mô tô phân khối lớn với tên áo đen đến gần, tên đằng sau chùy thủ ra ý định đâm Dung Thi Vân. Diệp Lan phản xạ rất nhanh lao tới đẩy bà ta ra, cô hứng trọn một nhát ngay bụng trái. Vừa lúc đó thì tài xế của Dung Thi Vân đến. Hai tên kia nhanh chóng rời đi. Dung Thi Vân bị ngã xuống chưa hiểu chuyện gì thì thấy một vùng áo DiệpLan đã dính đầy máu. Bà liền định hình được mọi thứ, tập tiền trong tay Diệp Lan do cô đẩy bà liền vung tay lên tập tiền theo đó rơi từng tờ một xuống dưới đất, vết thương rất sâu khiến cô đau đến ngất đi, trong lúc rơi vào hôn mê cô thấy tiếng Dung Thi Vân hoảng loạn gọi cô rồi tất cả chìm trong bóng tối.
(Nói thật ra t/g chả biết cái gì về y học đâu nên cứ nói để phục vụ cho tình huống của chuyện nhé )
Tại ghế chờ bệnh viện
Dung Thi Vân lo lắng đứng ngồi không yên, Lục Khánh Phong nhận tin vội tới, anh hỏi bà:
-Diệp Lan…cô ấy sao rồi?
Dung Thi Vân thấy con mình thì khóc ra nước mắt:
-Bác sĩ bảo…do vết thương sâu gần dạ dày nên phải phẫu thuật không thể khâu được! Con bé vẫn đang trong phòng phẫu thuật.
-Có chuyện gì xảy ra vậy?