Gan cô to lắm, dám vào phòng này ngủ sao? Cút cho tôi!
Mẫn Như nghe vậy cũng hoảng sợ vội đi ra khỏi phòng, mới bước được một bước thì đã nghe thấy Lục Khánh Phong gọi điện thoại:
-Ngày mai, lập tức mua giường mới cho tôi. Chiếc giường hiện tại..đốt đi!
Mẫn Như nghe vậy liền cười thầm, ả ta dơ bẩn đến vậy sao?
Sáng hôm sau…
Trên núi…
Tiểu An và Mộc Mộc còn đang ngủ say thì cô Lương đã dậy, nấu được nồi cháo chuẩn bị xuống nghĩa trang Diệp Lan tỉnh dậy từ lúc nào đi đến bàn ăn nhìn cô Lương, cô nói:
-Cô Lương, cháu có thể phụ cô làm việc ở nghĩa trang mà.
Cô Lương nhanh chóng lắc đầu:
-Không được! Cháu chỉ cần trông dùm cô đứa nhỏ này là giúp cô lắm rồi.
Diệp Lan nhìn bát cháo sau đó nhìn côLương:
-Cô Lương à.
Cô Lương thấy kì lạ vội đưa ánh mắt khỏ hiểu nhìn Diệp Lan, Diệp Lan nói tiếp:
-Cô..có thể cho cháu tá túc vì tháng được không?
Cô Lương nghe vậy càng thấy khó hiểu hơn, ngất ở nghĩa trang rồi muốn tá túc tại ngôi nhà ổ chuột này.Nhìn Diệp Lan cô Lương cũng đoán được vài phần, không phải con nhà giàu có thì cũng là khá giả. Nhưng cô Lương vẫn vui vẻ đồng ý.
Ngay sau khi cô Lương xuống nghĩa trang, Diệp Lan mới bước ra khỏi cửa nhà. Tối hôm qua cô không thể nhìn rõ nơi này quả nhiên là có một mảnh vườn nhỏ trồng hoa ở bên cạnh.Bảo sao đêm qua cô ngửi thấy được mùi hoa ly nhưng chẳng phát hiện được nó từ đâu tỏa ra.Sáng sớm những vạt nắng chíu rọi đem kèm thêm chút gió khiến cây hoa cũng như rung rinh theo.Ngoài ngôi nhà cũ kĩ ra thì phong cảnh ở đây cũng đâu kém phần lãng mạn. Diệp Lan liền cười thầm. Vội lắc đầu đi vào gọi đứa tiểu quỷ dậy.
Tại biệt thự…
Ngay từ sáng sớm Lục Khánh Phong đã phóng xe đi đâu cũng chẳng ai hay.Khi MẫnNhư tỉnh dậy đã là lúc trời chuẩn bị sang trưa, ả gõ cửa phòng Lục Khánh Phong không thấy trả lời trong lòng cũng đoán được anh không có trong đó.Mở cửa bước vào, thấy giường đã được thay mới.Trên đầu giường treo tấm ảnh cưới của Lục Khánh Phong và Diệp Lan, người cười vô cùng rạng rỡ. Mẫn Như không khỏi nắm chặt tay nắm của cửa.
Một tháng trôi qua...
Cuộc sống Diệp Lan vẫn bình yên như ngày nào, cuộc sống tại nhà côLương có khó khăn nhưng niềm vui thì luôn ngập tràn. Đối với cô cái tên Lục Khánh Phong như đã rơi vào dĩ vãng, không nghe, không nhắc, cũng không nhìn thấy.
Một tháng nay Lục Khánh Phong ít khi về biệt thự, hắn thường xuyên thức đêm,, hôm thì ngủ tại công ty hôm thì đến vũ trường một mình. Cuộc sống không yên bình mà cũng chẳng thoải mái.
Bụng Mẫn Như một tháng trôi qua cũng đã hiện lên vài phần. Hiện tại chưa xác định được trai hay gái vì mới chỉ có hơn tháng.Cuộc sống tuy cô đơn nhưng lại không cực khổ như ngày cha ả phá sản.Trong Lục gia những người làm ngoài cố làm tốt bổn phận của mình là chăm sóc cho ả tốt thì cũng chẳng có ai quan tâm đến ả. Tuyết Nhi không đến, Dung Thi Vân cũng không đến. Ai cũng dửng dưng trước sự có mặt có ả trong cái biệt thự này.
Buổi trưa hôm đó…
Ả ta bước xuống nhà thấy Dung Thi Vân đang chuẩn bị một đôi dép mới để đi trong nhà,nhìn đôi dép khá khác biệt với những đôi khác Ả ta liền rạng rỡ:
-Bác! Bác không cần phải như vậy đâu. Con đi đôi dép khác cũng được mà. Trong nhà còn rất nhiều đôi dép chưa được sử dụng mà.
Dung Thi Vân liếc xéo ả ta:
-Cô bị sao vậy? Cô nghĩ tôi chuẩn bị cho cô sao?Cô nghĩ mình xứng đáng sao?