Trong suốt những năm yêu đơn phương, Chu Phóng từng mơ thấy Quan Cố vô số lần. Có giấc mộng, Quan Cố yêu hắn, cũng có những giấc mộng, câu trả lời của anh là ‘không’.
Cho dù là đồng ý ở bên hắn thì Quan Cố trong những giấc mơ ấy cũng chưa từng nói ra lời yêu, dường như chủ nhân của giấc mộng là hắn luôn có bóng ma sợ hãi đối với từ “yêu” này.
Chữ ‘yêu’ quả là một từ vô cùng kỳ diệu.
Vừa mới nói ra khỏi miệng nó thật thánh khiết, nhưng dần dần nó lại mang đến cảm giác hưng phấn, kích thích cực kỳ cho người nghe.
Cảm xúc nồng nhiệt ấy khiến trái tim con người ta rung động mãnh liệt, tựa như lập tức sẽ bị thiêu rụi thành tàn tro, và chỉ có liều chết dính chặt lấy nhau thì mới có thể giảm bớt đi đôi phần.
Bên ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng rơi…
Toàn thân hai người đã toát đầy mồ hôi nhưng vẫn bám dính trên người đối phương gặm gặm hôn hôn lẫn nhau, hôn từ trán xuống má, qua lỗ tai xuống cổ rồi lại đi ngược lên say mê hôn môi.
Chu Phóng thầm nghĩ, quả thật cứ hệt như hai con mèo nhỏ liếm lông cho nhau vậy.
“Mèo Tới đâu rồi?” Giữa lúc quấn quít triền miên này Chu Phóng bỗng sực nhớ đến cậu con trai cưng. “Anh bỏ nó ở nhà một mình à?”
“Làm gì có, anh bảo mẹ tối nay sang chăm nó rồi.” Quan Cố dịu dàng gạt mái tóc ướt đẫm của người trong lòng gọn sang một bên.
Chu Phóng lo lắng hỏi: “Mẹ anh đâu thích mèo, nhỡ mẹ không muốn qua thì sao?”
Quan Cố mỉm cười trấn an hắn: “Yên tâm, đó là cháu trai của bà mà.”
Chu Phóng nghe vậy bèn liếm môi, không biết nói gì hơn.
Quan Cố nhẹ giọng bảo: “Chờ em quay bộ phim này xong, trở về cũng nên kính trà mẹ chồng một lần rồi.”
Lỗ tai Chu Phóng nóng hừng hực, sửa lại lời anh: “Là mẹ vợ!”
“Không tranh vụ này với em đâu.” Quan Cố nuông chiều vuốt tóc hắn.
Chu Phóng nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi: “Sinh nhật của mẹ vợ là / đúng không?”
Quan Cố bật cười: “Đúng rồi, bé ngoan nhớ giỏi lắm.”
“Lúc đó em vẫn chưa thể quay về được, anh thay em tặng mẹ bộ mỹ phẩm chăm sóc da nhé, em chuyển khoản lại qua weixin cho anh sau.”
“Được thôi.” Quan Cố cười đáp ứng.
Chu Phóng trêu anh: “Chuyển qua tài khoản weixin nào của anh bây giờ?”
“Hở, là sao? Anh không hiểu ý em.” Quan Cố ngơ ngác.
Chu Phóng muốn nhân lúc này hỏi thẳng mọi việc luôn: “Tiểu Trang là sao vậy? Em sẽ không so đo gì với anh đâu, anh nói thật cho em biết đi!”
Vẻ mặt Quan Cố càng thêm mờ mịt.
Chu Phóng thấy anh không đáp lời thì hơi bực mình: “Quan hệ của hai đứa mình đã như vậy rồi, anh còn muốn đùa giỡn em kiểu gì nữa chứ?”
Quan Cố thật sự bất ngờ: “Anh đùa giỡn em hồi nào?”
Chu Phóng cảm thấy anh vẫn đang giả ngu, bèn tức giận ngồi phịch xuống gắt: “Anh có bệnh hả! Không chịu nói thật đúng không?”
Quan Cố cũng hơi khó chịu, anh cau mày hỏi ngược lại: “Tại sao lại nói anh có bệnh?”
Chu Phóng quay đầu ngó nghiêng tìm điện thoại: “Di động của anh đâu rồi?”
Quan Cố thuận miệng hỏi “Để làm gì?” nhưng tay vẫn nhanh chóng móc từ túi quần ở dưới đất ra.
Chu Phóng vươn tay: “Đưa em mượn xem một cái.”
Nét mặt Quan Cố thoáng chút do dự.
Tâm trạng Chu Phóng trùng hẳn xuống: “Trong đó có cái gì mà em không thể nhìn à?”
“…Uhm.” Quan Cố hơi nhăn nhó.
Thấy anh thừa nhận như vậy, không hiểu sao Chu Phóng bình tĩnh trở lại, so với giận anh thì càng nhiều hơn là sự thắc mắc không thể nào giải thích nổi đang tràn ngập trong lòng hắn: “Vì sao anh lại làm thế?”
Quan Cố nhìn hắn chằm chằm, rồi đột nhiên bày tỏ: “Cưng à, anh yêu em.”
Chu Phóng: “…”
Tuy mới nghe người trong lòng nói những lời này cách đây không lâu, nhưng Chu Phóng vẫn thiếu tiền đồ như cũ, câu ‘thần chú’ kia vừa vang lên hắn liền nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh thình thịch thình thịch.
Đây là Quan Cố đó, hắn đặt Quan Cố trên đầu quả tim mình cơ mà, thế thì làm sao có biện pháp nào với anh được chứ?
Quan Cố ấp úng: “Xin lỗi, anh đã nói dối em.”
Chu Phóng hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng muốn thú tội rồi đấy à?
Quan Cố nuốt ngụm nước bọt, khó khăn nói tiếp: “Anh từng kể với em là sau khi chia tay Diêu Bối Bối, anh mới phát hiện việc em thầm mến anh, thế nên anh cũng dần dần đổ em… Uhm, thật ra, thật ra… đó đều là anh gạt em…”
Cái gì? Đây không phải là những lời ‘thú tội’ Chu Phóng muốn nghe. Nói vậy, nghĩa là anh và Diêu Bối Bối vẫn chưa chia tay? Hay ‘gạt em’ trong lời nói của Quan Cố tức là ám chỉ việc anh không hề thích hắn? Có lẽ nào…
Chu Phóng ngây ra như phỗng, mãi sau mới khẽ thốt lên một từ duy nhất: “À….”
Quan Cố lúng túng giải thích: “Không phải anh cố ý lừa em đâu. Chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm vậy rồi, anh rất sợ lỡ đâu đến làm bạn cũng không thể nữa.”
Mặt Chu Phóng không đổi sắc chút nào, hắn định bước xuống giường nhưng vừa đứng lên thì đầu gối đã bủn rủn, suýt nữa đến đứng cũng không vững. Hắn xoay người lại nhặt cái áo sơ mi màu đen ban nãy Quan Cố cởi ra vứt xuống thảm trải sàn, ném qua cho anh.
Quan Cố chụp lấy theo bản năng.
Trên người Chu Phóng không có một mảnh vải, hắn đứng ở nơi đó, chỉ tay ra cửa, mệt mỏi bảo: “Cút đi!”
Quan Cố: “…”
Chu Phóng bực bội lặp lại: “Tôi bảo anh cút đi!”
Quan Cố: “…Anh vẫn chưa nói xong mà.”
Chu Phóng bùng nổ: “Tôi nói lần cuối, cút ra khỏi đây mau!”
“Em nghe anh nói hết được không?” Quan Cố cố gắng nài nỉ.
“Anh còn muốn nói cái gì? Tôi mà tin một chữ anh bảo thôi thì tôi chả thèm mang họ Chu nữa. Anh cút ngay ra khỏi đây cho tôi!!!” Chu Phóng hét đến khàn cả giọng.
Hắn nổi trận lôi đình, hai mắt đỏ bừng, tâm lạnh như tro tàn.
Kể từ lần đầu cùng Quan Cố phát sinh quan hệ đến nay đã một tháng, thời thời khắc khắc Chu Phóng đều luôn chuẩn bị tinh thần sẽ tỉnh khỏi giấc mộng tuyệt đẹp này.
Rốt cuộc cũng đã bị bắt tỉnh lại thật rồi.
Quả nhiên Quan Cố chỉ muốn đùa giỡn hắn. Ngay từ đầu hắn đã biết, vậy mà….
Tên thẳng nam từng mắng Chu Phóng là “Kẻ biến thái, sẽ bị AIDS, bộ cậu muốn đoạn tử tuyệt tôn lắm à?” thì dù có chia tay bạn gái cũng chẳng bao giờ đến phiên hắn có thể sơ múi gì đâu.
Ai kêu hắn cứ nhất định chỉ thích một mình Quan Cố, cứ muốn xán lại gần kề cận, đến việc mua nhà cũng đòi mua chung một chỗ, bảo sao mà Quan Cố nhìn ra được là hắn chết mê chết mệt anh.
Người như hắn, bị anh đùa giỡn cũng đáng lắm!
Đã biết rõ Quan Cố ghê tởm đồng tính luyến ái tới cỡ nào rồi mà…
Hắn khom người cúi đầu trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, đã làm khó anh phải theo tôi lăn giường rồi.”
Quan Cố: “…”
Chu Phóng đứng thẳng dậy, giọng điệu tràn ngập ngữ khí ác liệt: “Vẫn chưa cút à? Còn dây dưa ở đó đừng trách tôi h chết anh!”
Trán Quan Cố nổi đầy gân xanh.
Chu Phóng bước nhanh lại gần, ấn Quan Cố ngã ra giường, tay sờ loạn một trận ở phía dưới.
Hắn muốn đè Quan Cố, nhất định phải đè anh! Không đè được thì chẳng đáng mặt là người Trung Quốc!
“Em làm gì đó, còn tiếp tục anh sẽ đánh em đó.” Quan Cố gằn giọng.
Chu Phóng không thèm để ý tới lời đe dọa của anh.
Bỗng nhiên, Quan Cố dùng tốc độ ‘sét đánh không kịp bưng tai’ bóp trúng cờ him hắn. Chu Phóng hét thảm một tiếng, vội lăn sang bên cạnh, đau đến ứa nước mắt, căm tức trừng mắt nhìn Quan Cố.
“….Cũng tại em làm bậy trước mà. Em có sao không? Đưa anh nhìn thử xem.” Quan Cố lúng túng bảo.
Anh vừa vươn tay ra đã bị Chu Phóng hất đi: “Nhìn cái chym ấy mà nhìn, cút!”
Quan Cố tỉnh bơ đáp: “Đúng là anh định ngó nó thật mà.”
Chu Phóng: “…”
Hắn tức giận đến muốn hộc máu, trong lòng lại thấy vô cùng bi thương, hắn đã thảm tới cỡ này rồi mà Quan Cố vẫn còn có tâm tình nói giỡn nữa chứ.
Quan Cố nghiêm túc lại: “Được rồi, đừng giận nữa. Em xem tính xấu của em này, biết bao giờ mới thay đổi được đây?”
Chu Phóng ôm cậu em của mình, đau đến nỗi không buồn thốt lên tiếng nào.
“Không muốn nói chuyện cũng tốt, vậy bình tĩnh nghe anh nói nhé!” Quan Cố khuyên giải.
Chu Phóng xoay người, đưa lưng về phía anh.
Quan Cố an tĩnh trong chốc lát rồi mới nói: “Anh đúng là cũng biến thành chó dại rồi mà, lại cứ đâm đầu thích cái người tính tình y hệt chó điên như em.”
Chu Phóng cho rằng mình nghe lầm nên không thèm động đậy, cũng chẳng muốn lên tiếng.
Quan Cố vỗ vỗ mông hắn: “Em còn nhớ hồi kết thúc kỳ thi lên cấp ba, chúng ta cùng đi học bơi không? Lúc đó em còn mém đuối nước ấy.”
Chu Phóng hơi bất ngờ, không hiểu anh lại nhắc đến việc đấy vào giờ này làm gì.
Quan Cố vẫn thong thả kể tiếp: “Huấn luyện viên bảo em khởi động làm nóng người rồi mới được xuống nước, em không nghe lời dặn, suýt nữa đã bị chuột rút, cũng đáng lắm!”
“Anh còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này à? Kể từ hôm đó anh không chịu đi học bơi nữa, đến giờ vẫn là một con vịt cạn. Là tôi suýt đuối nước chứ có phải anh đâu, anh sợ cái rắm gì?” Chu Phóng bực bội gắt.
“Anh sợ thật mà.” Quan Cố hơi ngượng ngùng.
Chu Phóng vẫn đưa lưng về phía anh, mỉa mai nói: “Chẳng phải gan anh to, không biết sợ trời không thèm sợ đất sao?”
Quan Cố thấp giọng bảo: “Thật ra khi đấy anh rất hoảng, cái gì cũng sợ, nhất là sợ mình sẽ trở thành quái vật.”
Chu Phóng ngẩn người.
“Lúc em được huấn luyện viên cứu lên, anh gọi cỡ nào em cũng không phản ứng, có mấy người bên cạnh bảo ‘hay là đứa bé này chết rồi’ khiến anh hoảng loạn phát điên. Khi ấy anh đã nghĩ, nếu em thật sự chết đi thì anh phải làm sao bây giờ?” Đến tận bây giờ kể lại thôi mà Quan Cố vẫn thấy đau thắt lòng.
Chu Phóng khẽ nuốt nước bọt.
“Sau đấy biết em ổn rồi, anh vui lắm, vui điên lên được ấy. Nhưng rồi anh chợt giật mình, không đúng, ‘em chết thì anh phải làm sao’ là ý gì? Bộ không có em thì anh sẽ không sống được à?” Quan Cố vất vả kể lại tâm tình của mình lúc đó.
Chu Phóng nhịn không được, xoay đầu lại đối diện với tầm mắt của anh.
Quan Cố nhìn hắn một lát, khẽ bảo: “Anh cứ nghĩ thật lâu, cuối cùng anh phát hiện, mình đúng là một kẻ biến thái.”
Tim Chu Phóng đập nhanh như trống trận.
“Anh sợ mình sẽ lây bệnh cho em, thế nên anh đã tránh né em rất lâu sau đấy. Anh vất vả như thế, nhưng em thì hay rồi, đột nhiên chạy tới nói với anh, hóa ra em lại yêu người cùng giới.”
Chu Phóng mở to hai mắt, trân trối nhìn anh.
Điệu cười của Quan Cố rất miễn cưỡng: “Ban đầu anh còn tưởng em nói người em thích là anh, anh khẩn trương đến nói năng lắp bắp loạn cả lên, còn đang nghĩ trên đời này sẽ có việc tốt đến vậy ư? Anh thích em, trùng hợp em cũng thích anh.”
Môi Chu Phóng giật giật, không thể đáp lại được tiếng nào.
Quan Cố bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vì sao người đó không phải là anh?”
Còn nhớ có một buổi tối cách đây vài năm, khi đó sân thể dục không còn một bóng người, Chu Phóng đã thổ lộ tính hướng của mình cho người bạn thân thiết nhất là Quan Cố nghe, lúc ấy hắn nói gì nhỉ, à, hắn bảo là mình thích cậu hotboy lớp cạnh bên.
Quan Cố nhìn chằm chằm hắn ít nhất phải tới một phút, sau đó giận dữ xoay lưng bước đi.
Hắn không biết làm sao, đuổi theo kéo anh lại: “Quan Cố, cậu đừng mặc kệ tôi như vậy mà. Tôi vẫn tưởng cậu xem tôi là anh em tốt nhất chứ?”
Quan Cố dừng chân, khẽ hỏi: “Cậu không biết đồng tính luyến ái là bệnh biến thái sao?”
Hắn ngơ ngẩn đứng đấy, không đáp lại được câu hỏi của anh.
Vẻ mặt của Quan Cố càng thêm lạnh lùng: “Sẽ bị bệnh AIDS đấy, rồi những người như cậu sẽ đoạn tử tuyệt tôn, đến già cũng không có con trẻ hay bất kỳ ai bầu bạn bên cạnh đâu.”
Chu Phóng nắm chặt tay, tủi thân bảo: “Tôi biết bản thân mình khác thường, không giống như người ta. Nhưng tôi nghĩ cậu sẽ không khinh thường, ghét bỏ tôi vậy chứ?”
Quan Cố hất tay hắn ra, nghênh ngang rời khỏi đó.
Chu Phóng vừa đau lòng vừa tức giận, lớn tiếng quát: “Cậu cút luôn đi! Loại anh em như cậu tôi cũng chẳng cần.”
Ánh hoàng hôn đem bóng Quan Cố trên sân kéo thật dài, khiến cho hắn đã rời khỏi đó đã lâu rồi mà giống như chỉ vừa mới bước tới rìa sân thể dục vậy…